CHƯƠNG 1931
Mặc Thành ngạc nhiên nhìn Lâm Từ. Nghĩa là sao? Em gái của Đường Minh Hạo? Đường Vũ Kỳ ư? Lâm Từ rất thích Đường Vũ Kỳ. Mặc Thành biết, ngay từ lần đầu gặp nhau, Lâm Từ đã tỏ ra yêu quý Đường Vũ Kỳ rồi, càng về sau càng quý. Anh ta vốn cho rằng, do Đường Vũ Kỳ là con gái nên cô mới quý hơn. Vậy là cô ngày càng quý mến con bé không phải vì nguyên nhân đó sao? Nguyên nhân căn bản nhất là bởi vì Vũ Kỳ và Minh Hạo có địa vị hoàn toàn khác nhau trong mắt cô sao?
“Nhà họ Mặc từng sinh được một bé gái, bảy năm trước, khi cô bé lên năm tuổi thì chết yểu. Lúc đó tôi đã biết là cô bé sẽ trở lại trần gian, nhưng sẽ không còn thuộc về nhà họ Mặc nữa. Tôi đã tìm rất lâu và rồi gặp được Đường Vũ Kỳ, em gái của Đường Minh Hạo. Cô bé này vừa tròn năm tuổi, dáng dấp giống hệt cô cháu gái nhỏ của tôi hồi đó.” Lâm Từ chậm rãi kể. Có rất nhiều chuyện mà cô tin vì đã tự mình trải qua, nên cô chỉ có thể tin tưởng.
“Mặc dù Vũ Kỳ chưa từng xuất hiện trước mặt mấy người, nhưng vì Minh Hạo bị bắt nên con bé cũng tới đây, chỉ không lên đảo mà thôi.” Lâm Từ giải thích, như để chứng minh rằng sẽ có con cái nhà họ Mặc xuất hiện và phá hủy đảo Xích Lê.
Đó không phải là một lời giải thích, đó là sự thật, thật sự rất khó để giải thích chuyện này, nhưng khi bất ngờ nhắc đến thì chuyện này lại hợp lý đến bất ngờ.
Rõ ràng là họ biết không nên như thế này, nhưng… họ lại cảm thấy chuyện này không hề có vấn đề gì cả, nửa tin nửa ngờ nhìn Lâm Từ.
Mặc Thành đứng một bên quan sát, Lâm Từ chưa bao giờ nhắc tới những chuyện này, giờ phút này nói ra có cảm giác thật kỳ quái.
“Thật ra mọi người có muốn rời đi hay không cũng không quan trọng, bởi vì người nhà họ Mặc sẽ sớm đến đây thôi. Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện năm đó anh trai tôi chết, cũng không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào có liên quan đến cái chết của anh tôi.” Lâm Từ cười lạnh.
Đảo Xích Lê được coi là một nơi nằm ngoài vòng pháp luật, nếu bọn họ thực sự không muốn rời đi thì, cứ chờ mà cùng mai táng với đảo Xích Lê đi!
“Tôi sẽ không bao giờ rời khỏi đảo Xích Lê.” Đại trưởng lão kiên quyết từ chối. Rời khỏi đảo Xích Lê thì bà ta còn lại cái gì? Chẳng còn gì cả! Đó là chuyện bà ta tuyệt đối không thể tha thứ.
“Mấy người cũng vậy sao?” Lâm Từ mặc kệ bà ta. Những người khác ở đây có thể từ từ xử lý, nhưng nếu người trước mắt này không chết ngay ở đây thì nhất định phải mang về nhà họ Mặc.
“Tôi cũng sẽ không rời khỏi đảo Xích Lê.” Lịch nói rất hung hăng. Anh ta không thích ứng với bất kỳ thứ gì khác, nếu rời khỏi đảo Xích Lê thì làm sao có thể sống sót? Đống thuốc của anh ta rồi cả những thứ khác nữa, làm sao mà mang đi được?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!