CHƯƠNG 1916
Đường Minh Hạo liếc mắt nhìn cổ tay Linh, quả nhiên không biết từ lúc nào màu sắc của hạt châu đã chuyển sang màu máu. Vết máu của Phù vẫn còn đọng lại trên hạt châu, giống như mang theo tội nghiệt vốn có.
“Chúng ta ra khỏi đây trước đã.” Linh đứng dậy. Cô cảm giác trên cổ tay mình nóng ran, chuỗi hạt châu này thật kỳ quái, mỗi lần đỏ lên là lại có cảm giác nóng rát kỳ lạ, cảm giác như đang triệu hồi thứ gì đó.
Linh biết mình không phải chủ nhân của chuỗi hạt châu này, nhưng cảm giác kỳ quái như vậy luôn khiến cô cảm thấy không phải là cảm giác của chính mình, mà giống như chuỗi hạt châu này đang điều khiển cô. Linh cảm thấy vừa rồi dường như mình đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ, không nhìn rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy nốt ruồi trên khóe mắt người đó cùng vẻ mặt lãnh đạm.
Là người của đảo Xích Lê sao? Linh biết ở đảo Xích Lê có quá nhiều nơi kỳ lạ, cô không thể và cũng không dám đi vào những nơi đó. Cô chỉ mong rằng nếu cảm giác của mình là đúng thì sẽ có ai đó có thể giúp cô phá hủy đảo Xích Lê này.
Đường Minh Hạo đi theo Linh, cậu luôn cảm thấy mình không thể ở lại đảo Xích Lê này quá lâu. Nơi này mang đến cảm giác quá kỳ quái, hơn nữa Đường Minh Hạo cảm thấy đảo Xích Lê đang âm thầm ảnh hưởng đến cậu, có những lúc cậu có cảm giác mình sắp làm một chuyện gì đó trái lương tâm.
Quay lại với Lâm Từ ở nhà họ Mặc. Cô cảm thấy cảm giác kỳ lạ kia vẫn chưa biến mất, cô vẫn có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang kêu gọi mình, mỗi lúc một mạnh mẽ hơn.
Đêm qua cô mơ một giấc mơ, mơ thấy một hòn đảo lạ, Đường Minh Hạo đang ở trên hòn đảo đó. Cô nhìn thấy một chuỗi hạt châu được đeo trên cổ tay của một đứa trẻ. Lâm Từ cảm thấy chuỗi hạt châu đó thuộc về mình, nhưng giờ đang được đeo trên tay cô bé đó, nó sẽ có ảnh hưởng xấu đến cô bé.
Lâm Từ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô nhìn số trên điện thoại một hồi lâu cũng không kịp phản ứng lại, là Đường Vũ Kỳ.
Lâm Từ bóp đầu, không biết là do ngủ quá lâu hay là vì nguyên nhân nào khác mà cô luôn cảm thấy rất mệt mỏi, toàn thân suy yếu.
“Vũ Kỳ, có chuyện gì vậy?” Lâm Từ miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
“Chị ơi, mọi người biết tung tích của anh trai rồi, anh ấy đang ở đảo Xích Lê, nhưng không ai biết làm cách nào để đến được đảo đó cả.” Giọng nói của Đường Vũ Kỳ lanh lảnh giúp Lâm Từ cảm thấy có sức sống hơn. Nhưng, cái tên đảo Xích Lê này nghe rất quen thuộc. Nó nằm ở đâu? Cô đã từng đi qua lúc nào?
“Em nghe mọi người nói chỉ có người nhà họ Mặc mới biết cách đến đảo Xích Lê, nên muốn hỏi chị xem chị có biết cách đến đảo Xích Lê không?” Giọng nói của Đường Vũ Kỳ mềm mại khiến Lâm Từ cảm thấy rất thoải mái. Cô đang nghĩ cách trả lời Đường Vũ Kỳ, làm sao cô có thể biết Đảo Xích Lê ở đâu chứ? Cô chưa bao giờ đến đó, nhưng cô không thể nói như vậy, như thể có điều gì đó đang ngăn cản cô nói ra điều này. Lâm Từ biết mình nhất định phải đi đến đảo Xích Lê, có thể sẽ tìm được câu trả lời cho điều kỳ lạ đang xảy ra trên người cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!