CHƯƠNG 1903
Đường Minh Hạo cảm thấy kì lạ, một hàng xếp đầy Dạ Minh Châu, chỉ khác nhau về màu sắc. Nếu đây là cơ quan thì hình như… quá đơn giản rồi đấy? Đường Minh Hạo không dám tin, cậu bước đi chậm rãi, từng viên Dạ Minh Châu đều khác nhau. Đường Minh Hạo thử đặt tay lên trên hạt châu màu đỏ, nhưng không dám cử động.
Đường Minh Hạo cảm thấy thật khó tưởng tượng nổi, nhưng hiện tại, cậu không dám thử. Đoán chừng đám sinh vật ngoài kia sẽ không chịu ở yên, cách một bức tường đá, cậu có thể nghe thấy tiếng sột soạt bên trên, chắc hẳn chúng đang bò qua bò lại.
Đường Minh Hạo dựa vào một bên. Chờ đợi nào, đợi đến bình minh rồi đi ra.
Thế nhưng, không cần chờ đến bình minh, cậu đã nghe thấy có người đang gọi mình.
Đường Minh Hạo cho rằng bản thân nghe lầm, mãi cho đến khi tiếng gọi càng ngày càng gần, cậu mới chắc chắn mình nghe đúng… Là giọng của Linh, cô đang gọi cậu.
Lúc này Đường Minh Hạo mới nhận ra rằng, đã không còn âm thanh bò sột soạt của đám động vật bên ngoài tự bao giờ, chỉ còn lại giọng nói của Linh.
“Ở đây!” Đường Minh Hạo la lên rồi đi ấn hạt châu màu đỏ, nhưng nó lại không hề phản ứng.
Đường Minh Hạo sửng sốt, chuyện gì thế này? Bên cạnh chỉ có một cái có thể ấn nhưng nó lại không phản ứng?
“Đường Minh Hạo?” Tiếng gọi của Linh vẫn một mực vang lên. Nơi này hoàn toàn không có lối đi khác, nhưng không hiểu sao, cô lại tin Đường Minh Hạo đang ở ngay đây. Nhưng, còn chỗ nào nữa?
“Ở đây, ở đây!” Đường Minh Hạo lớn tiếng thét gọi để Linh chú ý tới chỗ này. Lúc Linh nghe thấy, cảm giác khó tin vô cùng, lia mắt nhìn thì chẳng có ai. Vậy âm thanh từ đâu ra?
“Đường Minh Hạo, cậu ở đâu?” Bỗng dưng, giọng của Linh lớn hơn, Đường Minh Hạo biết cô đã nghe được tiếng mình nên không dám buông lơi vào giờ phút này!
“Em… em ở dưới đất, dưới mặt đất ở góc phía tây!” Đường Minh Hạo dùng hết sức thét gào.
Linh còn nghi ngờ bản thân đã nghe lầm, nhưng giọng nói của Đường Minh Hạo rõ ràng như vậy, cô đi về phía tây, hét lên trên mặt đất: “Đường Minh Hạo? Em ở đây ư?”
Giọng nói của Linh đầy vẻ nghi ngờ, Đường Minh Hạo có thể hiểu được. Nếu có người nói với cậu rằng phía dưới mặt đất có người thì cậu cũng sẽ không tin. Nhưng hiện tại, cậu thật sự ở bên trong.
“Đúng, em ở đây!” Đường Minh Hạo vội trả lời, rất sợ Linh sẽ đi mất: “Chị có thấy đồ án hình thú kia không? Ấn vào đi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!