CHƯƠNG 1901
“Này nhóc, hy vọng cậu có thể trụ được lâu một chút!” Kỳ bật cười khanh khách nói. Đường Minh Hạo còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị anh ta đẩy vào trong.
Xung quanh tối đen như mực khiến cậu cảm thấy khó chịu, cơ thể theo bản năng căng cứng ngay tại chỗ. Đây là đâu? Trước mặt cậu có một đám con bọ gì đó đang bò trên mặt đất. Đường Minh Hạo không nhìn ra được là con gì, nhưng cậu lại trông thấy rất rõ, ở giữa chúng là những vụn xương trắng. Vậy là, cậu phải sống chung với những thứ kinh tởm này sao? Không đúng, phải là tồn tại giữa những con bọ kinh tởm này.
Đường Minh Hạo không dám cử động nhiều, khoảng cách đến chúng còn xa. Không biết tại sao, sự xuất hiện của cậu không hề ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của đám sinh vật kia. Đường Minh Hạo nhìn quanh một vòng, đây là một tòa nhà hoàn toàn khép kín, không có đèn điện chiếu sáng. Những gì cậu thấy được đều là nhờ vào ánh sáng mặt trời rọi qua. Bức tường cao bao quanh, ngăn người bên ngoài vào trong, đồng thời cũng cô lập sự sống bên trong.
Đường Minh Hạo biết mình không thể khoanh tay chờ chết được. Tuy Linh nói sẽ bảo vệ cậu, nhưng bây giờ cậu đang ở trong tay Kỳ, bị những sinh vật trước mặt nhìn chòng chọc, cậu không được phép thả lỏng dù chỉ một giây!
Đường Minh Hạo cẩn thận quan sát xung quanh. Mặc dù đám sinh vật ở đây đông nhung nhúc và dày đặc, nhưng khi bước vào, cậu lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Theo như quan sát, đám bọ này đều làm tổ ở những nơi râm mát, còn những chỗ tiếp xúc với ánh sáng mặt trời thì lại chẳng có con nào. Có vẻ như bọn chúng rất sợ ánh sáng, nên đều cố gắng thu mình lại.
‘Đúng là rất hợp với loại người như Kỳ.’ Đường Minh Hạo nhếch mép giễu cợt. Ánh mắt của Kỳ lúc nào cũng nham hiểm, lạnh lùng, mang lại cho người ta một cảm giác khó tả. Với Đường Hạo Minh thì Kỳ giống như là người tới từ một nơi ẩm thấp, u ám. Giống như những sinh vật đang cuộn mình trong góc kia, nhìn thế nào cũng không thấy có gì đặc biệt, nhưng lại chỉ có thế sống trong góc tối, mà không thể đứng ở ngoài ánh sáng.
Vậy… có phải những sinh vật này đều rất sợ ánh sáng không? Đường Minh Hạo suy luận. Từ giờ tới lúc màn đêm buông xuống, nói nhanh cũng không nhanh, mà chậm cũng không chậm, cậu phải chuẩn bị sớm mới được.
Trên mặt đất có vài cành cây rải rác, cùng một ít cỏ dại. Đường Minh Hạo đột nhiên kích động. Giờ đang là mùa hè, lại có gió, nếu bây giờ cậu đốt mấy cành cây cỏ dại này, ném qua chỗ đám bọ kia,… thì liệu chúng có chết hết hay không? Nếu như toàn bộ nơi này bị tiêu hủy mất thì sao?
Đường Minh Hạo kinh hồn bạt vía. Nếu muốn phá hủy nơi này mà chỉ dùng mấy cành cây cỏ dại này thì không ăn thua. Nhưng, còn có thứ gì nữa đâu? Cậu nhanh chóng tìm kiếm xung quanh. Nếu như Kỳ vào đây thì nhất định sẽ có phòng bị, liệu anh ta có để lại thứ gì không? Đường Minh Hạo nghĩ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!