CHƯƠNG 1898
Những người khác cũng dần giải tán, có người không cam lòng, có người chẳng chút để tâm, còn có những người chờ xem trò hay.
Linh rời đi theo Đại trưởng lão, ngọn lửa phía sau từ từ dập tắt lúc nào không ai hay.
“Quỳ xuống!” Vừa trở lại phòng, đại trưởng lão đã tát cho Linh một bạt tai. Cô không đề phòng, bị tát ngã ra đất, liếm vết máu trên khóe miệng đi.
Linh quỳ trên mặt đất không nói gì.
“Sao cháu lại ở cùng một chỗ với người mới?” Đại trưởng lão hỏi. Hay lắm, cháu ngoại bà ta dám tiếp xúc với người ngoài mà không nói cho bà ta biết, dục vọng trong lòng không thể che giấu được rồi nhỉ!
“Cái này bà ngoại nên hỏi Lạc mới phải, chúng ta còn chưa nhìn thấy người anh ta đưa tới mà anh ta đã trực tiếp đưa người về. Nếu cháu không nhận được tin tức thì ngày hôm qua người này đã chết rồi.” Linh nói với vẻ không phục. Bà ngoại che chở cho cô, cô biết điều đó, vì vậy có nhiều chuyện cô không quan tâm hoặc là trong tiềm thức mặc kệ, nhưng tại sao bà chưa từng tin tưởng cô?
“Cho dù nó có chết thì cũng không liên quan gì đến cháu!” Đại trưởng lão hét lên: “Bà đã nói rồi, đừng tìm cách tiếp xúc với bọn họ. Những trưởng lão kia kẻ nào cũng muốn lấy tính mạng cháu. Cháu cứ ngoan ngoãn ở đây thì có thể tranh chấp gì với họ chứ?” Bà ta luôn không thích Linh, nhưng đây là huyết mạch duy nhất của bà ta, bà ta vẫn cần phải bảo vệ nó. Nhưng đáng tiếc đứa trẻ này không hề có tinh thần tự giác, cứ có người ngoại lai đến đảo Xích Lê là nó lại muốn tiếp xúc, lại còn bảo vệ người ta. Con bé cảm thấy mình làm cái đinh trong mắt còn chưa đủ khiến người ta ghi hận sao?
“Bà ngoại cảm thấy cháu có thể sống đến khi trưởng thành sao?” Linh cười khẩy một tiếng. Bây giờ cô mới bảy tuổi, đến lúc lên mười thì có ai có thể che chở cho cô được nữa? Những người đó, có ai muốn để cho cô sống?
“Đó là chuyện của cháu, liên quan gì đến bà? Bà chỉ bảo vệ cháu đến khi cháu mười tuổi thôi, còn lại thì phải dựa vào bản thân cháu.” Đại trưởng lão cười mỉa: “Năm đó bà giữ cháu lại đã là nhân từ rồi, cháu còn muốn nhiều hơn nữa sao?”
“Cháu không phải là cháu gái của bà sao?” Linh cảm thấy khó hiểu. Lần nào bà cũng đều nói lại chuyện này, như đang tuyên án tử hình cho cô vậy. Nực cười là không phải bà muốn bảo vệ cô đến năm mười tuổi mà chỉ có thể bảo vệ cô đến khi cô lên mười thôi. Dù sao thì năm đó chính bà đã bán cô cho những trưởng lão kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!