CHƯƠNG 1896
“Tuy Sênh cường tráng nhưng sống chưa đến hai mươi tuổi đã chết, tôi còn chưa kịp hưởng thụ nữa kìa!” Người phụ nữ không hề giấu giếm nói: “Không thì chờ thằng bé lớn lên để tôi hưởng thụ xong rồi tặng cho anh.”
Đường Minh Hạo cảm thấy kinh tởm, không thể ngăn nổi cơn buồn nôn. Những người này là kiểu người gì vậy, nói mà không thèm giấu giếm. Còn mặt Linh thì lạnh tanh, dường như không hề kinh ngạc tẹo nào.
“Tôi đưa nó về thì là của tôi. Nếu nó đồng ý đi theo tôi thì mấy người không có tư cách tranh giành!” Lạc tức giận nói. Đây là lần đầu tiên Đường Minh Hạo cảm thấy giọng nói của Lạc rất êm tai, ít nhất lời anh ta nói ra không khiến cậu thấy buồn nôn.
Đường Minh Hạo nghĩ thầm, nếu cậu phải đi theo những người trên đảo Xích Lê này thì đi theo Lạc chắc chắn là một lựa chọn tốt. Nhưng điều kiện tiên quyết là Triều và Lạc không có nhu cầu tình dục với cậu… Anh ta chỉ thấy cậu đẹp đẽ nên muốn nuôi thì được.
Nhưng làm sao có thể chứ! Đường Minh Hạo hiểu rất rõ vấn đề này. Cho dù là ai thì cậu cũng không thể tuỳ tiện lựa chọn được.
“Ồ? Nó nói muốn đi theo cậu sao?” Đại trưởng lão im lặng một hồi lâu, sau đó đột nhiên lên tiếng. Bà ta nhìn Đường Minh Hạo nhếch mép cười khẩy, Lạc cũng là một lựa chọn tốt, nhưng… cậu nhóc này có thể chịu đựng được không?
“Đường Minh Hạo, cậu nói đi!” Lạc thẳng thừng hỏi.
Đường Minh Hạo nhớ tới lời nhắc nhở của Linh là đừng mở miệng nói câu gì. Hơn nữa, bây giờ cậu nói có hoặc không đều không phải là lựa chọn tốt. Tình hình hiện tại là họ đang tranh giành với nhau, có thể tranh được hay không là bản lĩnh của họ. Nếu cậu lên tiếng thì sẽ dẫn lửa chiến tranh lên người mình.
Sự im lặng của Đường Minh Hạo đã chọc giận Lạc, đồng thời cũng làm hài lòng những người khác. Linh thấy Đường Minh Hạo không nói gì thì thở phào một hơi. Cũng còn may! Nếu vừa rồi cậu mở miệng mà bị coi trọng là chết chắc.
“Xem ra là không phải rồi, người ta cũng chẳng nói lời nào kìa!” Người phụ nữ cười nói, có ý châm chọc rõ ràng. Lạc nhìn Đường Minh Hạo, trong mắt mang theo sát ý.
“Bà ngoại, làm gì có kiểu trực tiếp quyết định người mới tới sẽ thuộc về ai mà không cần thông qua lễ tế chứ ạ?” Linh lên tiếng nhắc nhở, những người đó thật sự cho rằng bà ngoại không quan tâm mọi chuyện nữa sao? Người lần trước là một ngoại lệ, nhưng lần này còn muốn có ngoại lệ nữa chắc?
Quả nhiên, vấn đề này ngay lập tức được đưa ra: “Người mới đến lần trước không phải là cho Phù bắt đi sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!