CHƯƠNG 1893
Nhưng không, họ vẫn làm những việc nên làm, khi Linh mua đồ họ vẫn chào hỏi bình thường, không có cảm giác gì đặc biệt. Họ không sợ Linh, cũng không cố tình tiếp cận Linh, giống như Linh cũng giống như họ, đều sinh sống ở đây.
“Này, tới đây mua quần áo đi!” Đường Minh Hạo đang suy nghĩ thì Linh đã gọi cậu tới, nụ cười trên mặt cô bé không che giấu, giống như một đứa trẻ thật sự. Đường Minh Hạo gần như đã tin vào điều đó.
Nhưng hình ảnh Linh nhanh thoăn thoắt cứa con dao sắc nhọn vào cánh tay Lạc đêm qua cứ lởn vởn trong tâm trí Đường Minh Hạo…
Từ đáy lòng, Đường Minh Hạo cảm thấy sợ hãi. Cậu rất ít khi thấy ai nhanh nhẹn và dứt khoát như thế, cậu sợ một ngày nào đó, Linh sẽ thực hành sự nhanh nhẹn này trên người cậu.
Chỉ có lúc này, nụ cười dịu dàng và ngọt ngào của người con gái trước mặt mới khiến cậu có giây phút thư thái, muốn cứ tin cô bé như vậy thôi.
Đường Minh Hạo vẫn đi về phía trước. Linh cầm quần áo đưa cho Đường Minh Hạo, để cậu mặc thử.
Đường Minh Hạo một mặt bất đắc dĩ, sau đấy lại bỏ bộ quần áo xuống. Cô bé này, không hề quan tâm cậu có mặc vào được không, có thích hợp hay không sao?
Linh nhìn Đường Minh Hạo cất quần áo đi, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Bộ quần áo này không tốt sao?
Hay là cậu không có ý định đổi quần áo? Khi Linh chưa kịp nói gì thì cô bé đã thấy Đường Minh Hạo tự mình chọn một số quần áo rồi đi thay. Sau khi bước ra, ánh mắt Linh liền sáng lên, người đẹp mặc gì cũng đẹp.
“Oa, trông đẹp quá!” Linh không tiếc lời khen ngợi, cô bé đi đến trước mặt Đường Minh Hạo, đi vòng quanh cậu hai lần. Chẳng trách cậu ấy không thích bộ quần áo mình chọn. Cậu có mắt nhìn như vậy không cần cô bé phải chọn giúp.
Đường Minh Hạo mím môi. Cậu nhận lời khen này. Mọi hành vi của Linh đều khiến cậu cảm thấy mâu thuẫn. Cô bé dịu dàng và lãnh đạm, ngây thơ và tàn nhẫn. Sự mâu thuẫn này luôn ở trong con người cô bé, còn Linh lại là một người cực kỳ giỏi che giấu, giống như bây giờ, không thể nhìn ra biểu cảm lạnh lùng tàn nhẫn không phù hợp trên khuôn mặt trẻ con của cô bé, trông cô bé vô cùng ngây thơ.
“Cậu chọn thêm vài bộ đi, hoặc là lấy mấy bộ giống nhau đi.” Linh đứng một bên nhìn Đường Minh Hạo thử quần áo. Sức chịu đựng tâm lý của người này mạnh hơn cô bé tưởng rất nhiều. Từ hôm qua đến hôm nay, chỉ qua một đêm mà đã không nhìn ra sự sợ hãi của cậu nữa. Đây là người đầu tiên mang đến cho cô bé một cảm giác khác biệt, Linh thầm nghĩ, có lẽ người này là người mà cô bé đang chờ đợi rồi, có thể giúp cô bé hoàn thành việc mình muốn. Nhưng… họ của cậu không phải là Mặc. Người mà bà nói tới có họ Mặc, là một thành viên của nhà họ Mặc, còn cậu ấy là Đường Minh Hạo…
“Đường Minh Hạo, Đường Minh Hạo…” Linh lẩm bẩm vài câu khiến Đường Minh Hạo quay đầu nhìn lại cô bé. Đang yên đang lành lại đi đọc tên cậu mấy lần làm gì? “Có phải cậu tên Mặc Minh Hạo không?”
Linh đột ngột hỏi.
“Cái gì?” Đường Minh Hạo không hiểu. Cô bé có ý gì vậy? Cái gì mà tên là Mặc Minh Hạo? Tên người ta có thể tùy tiện đổi được à? Hơn nữa, có vẻ như Linh rất quan tâm đến họ Mặc. Liệu nó có ý nghĩa đặc biệt gì không?
“Không có gì.” Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Đường Minh Hạo, Linh không hề hoảng hốt tẹo nào. Cô bé cảm thấy chẳng lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều rồi, lẽ nào không phải là người này sao?