CHƯƠNG 1888
“Làm gì à? Đương nhiên là rút gân lột da, cạo xương luyện thành thuốc rồi! Khà khà khà…” Trên tay người trước mặt đột nhiên có thêm một con dao, lưỡi dao mỏng như cánh ve sầu, phản xạ ánh đèn lạnh lẽo. Đường Minh Hạo chỉ cảm thấy sợ hãi, dường như chỉ một giây thôi là cậu sẽ chết ở chỗ này. Người ta là dao thớt, cậu là thịt cá, hoàn toàn không thể trở mình được.
“Lạc, chú đừng kích động, bây giờ không phải chúng ta đang ở trên đảo Xích Lê sao?” Đường Minh Hạo nghĩ, nhưng người trước mặt dường như không nghe thấy gì cả, anh ta đi thẳng về phía cậu. Cậu lùi lại theo bản năng, âm thanh sợi xích vang lên, tiếng xích loẹt xoẹt cắt ngang bầu không khí im lặng, cánh cửa chợt mở ra!
Gió biển tràn vào, đáng lẽ cơn gió lạnh ngắt ập tới phải như bị dao cắt lên người, nhưng Đường Minh Hạo lại cảm thấy ấm áp, có người tới rồi!
“Triều, anh dám đụng vào nó thử xem!” Đường Minh Hạo sửng sốt trước giọng nói non nớt này, hy vọng vừa mới trỗi dậy dường như lại sắp sụp đổ.
“Tiểu công chúa, tiểu công chúa tới rồi.” Giọng của Lạc đột nhiên trầm xuống, cảm xúc cũng tệ hơn, dường như không muốn chạm vào Đường Minh Hạo nữa, nhưng giây phút sau sắc mặt anh ta đột nhiên hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Vừa hay, hai người có thể làm một đôi uyên ương bỏ mạng.”
Đường Minh Hạo hoàn toàn không hiểu câu này. Cậu nhìn thấy một cô bé mặc đồ đen bước vào, chuông trên người kêu leng keng trong gió, vào ban đêm lộ vẻ vô cùng kỳ quái.
“Triều, anh bản quá lĩnh rồi nhỉ, dám làm trái cả lệnh của bà ngoại tôi sao?” Giọng nói của cô bé vô cùng lạnh lùng, nhìn trông chỉ mới năm sáu tuổi thôi, nhưng khí thế lại không hề thua kém.
Dường như sau khi nghe thấy hai tiếng bà ngoại, toàn thân Triều chợt run lên, đứng im không dám nhúc nhích. Tiếng chuông trên người cô bé lại vang lên, Đường Minh Hạo cảm thấy có hơi kỳ quái, nhưng Triều lại dừng động tác.
‘Triều?’ Đường Minh Hạo không hiểu, người này giống hệt Lạc, chẳng lẽ không phải cùng một người, anh ta tên là Triều sao?
Cô bé cài một cây roi ở thắt lưng, đi thẳng về phía Đường Minh Hạo, mở lồng ra rất thành thạo, mở khóa xích, liếc nhìn Đường Minh Hạo một cái rồi vươn tay siết mạnh cánh tay Đường Minh Hạo như muốn bóp nát tay cậu.
Sau khi bình tĩnh lại, Đường Minh Hạo liếc nhìn cô bé rồi gật đầu với cô bé. Sau khi cảm thấy hết đau đớn, cơn sợ hãi của Đường Minh Hạo cũng dần tan biến, cậu đã có thể đứng dậy đi theo cô bé ra ngoài.
Cô bé này không cao hơn cậu là bao, chắc chỉ hơn cậu một hai tuổi thôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!