CHƯƠNG 1883
“Ừ, đi ngay bây giờ đây.” Người đàn ông nói xong thì đi qua kiểm tra mấy chữ Đường Minh Hạo để lại trên tường trước. Quả nhiên chỉ là mấy con số thôi, không có nội dung gì nên gã ta mới thoáng yên tâm hơn chút. Nhưng để lại cũng không tốt cho nên gã ta muốn xóa nó đi. Cọ một hồi gã ta mới phát hiện là không thể xóa đi được, vì vậy cứ để nó lại như thế.
“Nếu không thì chú cứ gạch bỏ nó đi. Tôi chỉ đang rảnh nên viết chơi thôi.” Đường Minh Hạo nhìn ra sự lo lắng của gã ta nên làm bộ nói với vẻ thờ ơ nói. Không phải là người này đang lo cậu sẽ để lại ám hiệu các kiểu hay sao? Dù sao thì cũng… cũng không thành vấn đề.
“Không sao.” Người kia nghe Đường Minh Hạo nói như vậy thì cũng không để trong lòng nữa. Cùng lắm thì cũng chỉ là mấy chữ số mà thôi, cho dù có bị phát hiện thật thì người cũng đã được chuyển đi rồi, họ không thể tìm thấy đâu.
Đường Minh Hạo gật đầu, cười thầm không để người kia nhìn thấy. Cậu tin sớm muộn gì ba mẹ cũng sẽ tìm được đến đây. Cứ coi như là cậu báo bình an cũng được.
Đường Minh Hạo nghĩ như vậy, đồng thời cũng chờ mong ba mẹ mình có thể mau chóng đi tìm đến đây.
Cậu ở bên ngoài có một mình không thấy quen lắm.
Màn đêm dần buông xuống, hiển nhiên là người đàn ông này đang đợi ai đó. Đường Minh Hạo không có kế hoạch chạy trốn, mà tất nhiên là cậu cũng không thể trốn thoát, vì vậy cậu chỉ im lặng để mặc họ sắp xếp.
Tuy nhiên, khi cậu nhìn thấy cái rương họ mang đến thì cả người đều cảm thấy khó ở. Rốt cuộc là họ lo lắng cậu sẽ chạy trốn đến mức nào vậy?
Đường Minh Hạo nhìn dáng vẻ người kia thuần thục lấy thuốc ra định tiêm cho mình, mặt mày vô cảm bước đến gần cậu, cậu lập tức né đi theo bản năng: “Có thể đừng tiêm thuốc được không?” Đường Minh Hạo nói với giọng thương lượng.
“Không!” Người kia từ chối thẳng thừng. Đường Minh Hạo gồng cứng cả người. Có vẻ như gã ta đã được nhắc nhở từ trước rồi, nhưng cậu vẫn tiếp tục muốn đấu tranh cho bằng được: “Tôi vẫn còn nhỏ, tiêm thuốc sẽ bị tổn thương nặng lắm. Nếu chú lo lắng thì có thể bịt mắt tôi, hoặc nếu không thì cũng có thể bịt cả tai tôi luôn cũng được.
Người cầm kim tiêm liếc nhìn Đường Minh Hạo. Nếu không phải người đó cố ý dặn dò thì có lẽ gã ta đã làm theo lời Đường Minh Hạo nói rồi, thế nhưng… đã quá muộn.
Trong giây cuối cùng trước khi Đường Minh Hạo ngất đi, cậu tự hỏi lần sau mình sẽ tới đâu nữa đây? Có thể để một mình cậu không? Bao giờ ba mẹ cậu mới tìm đến đây?
Người trong nhà họ Đường lúc này cũng đang lo lắng. Đường Minh Hạo không hề có tung tích gì, bây giờ vẫn đang chờ tin tức. Đường Vũ Kỳ ngủ một giấc tỉnh lại thì cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cô bé bước xuống, cúi người xuống bên người Hàn Nhã Thanh: “Mẹ, con mơ thấy anh trai, bây giờ anh ấy không có vấn đề gì cả.”
Thật kỳ lạ, sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ này, Đường Vũ Kỳ chợt cảm thấy trong lòng bình yên vô cùng, giống như anh trai đang nói với cô bé là mình không bị sao cả.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!