CHƯƠNG 1869
Lâm Từ nghĩ vậy liền quay đầu sang nhìn Mặc Thành, hình như cô thích người này chỉ là vì khuôn mặt thôi. Khuôn mặt này phù hợp với thẩm mỹ của cô, khiến cô muốn chiếm lấy làm của riêng. Mà giọng nói của Mặc Thành cũng rất dễ nghe, cho dù nói chuyện chẳng có nội dung gì thì cô cũng muốn nghe, cho dù chỉ là nghe mà thôi. Như vậy là cô đã thích người này rồi sao? Lâm Từ thầm nghĩ, nếu như không có khuôn mặt này, chắc cô sẽ không tới gần Mặc Thành đâu, nếu như không có giọng nói này? Thôi vậy, giọng nói là hàng tặng kèm. Lâm Từ nghĩ rồi lắc đầu, bản thân cô mê cái đẹp như vậy à? Nếu như không thích khuôn mặt này thì đương nhiên sẽ không thích người này, Lâm Từ thầm nghĩ tới tình huống đó, thở dài một tiếng, thiển cận quá! Từ khi nào mà cô lại trở nên thiển cận như vậy? Lâm Từ nghĩ rồi che mặt.
Thật là! Thói quen sao? Bởi vì Mặc Thành trông giống dáng vẻ mình thích nên muốn có được. Vậy nếu như không thích tính cách của Mặc Thành thì sao đây? Lâm Từ có chút do dự.
“Tới rồi.” Lúc Lâm Từ không chú ý thì đã tới nơi cô ở rồi, Mặc Thành nhìn Lâm Từ tự vui một mình, vốn không định ngắt đứt đâu nhưng lại không chịu được việc cô không để ý tới anh ta, cho nên mới bực bội nói.
Lâm Từ nghe ra được Mặc Thành không vui, nhưng không biết vì sao lại không vui như thế, chuẩn bị mở cửa bước xuống, nhưng còn chưa mở ra thì đã bị Mặc Thành kéo lấy tay.
“Em không nên khen thưởng anh một chút sao?” Mặc Thành kéo lấy tay Lâm Từ rồi vuốt ve. Móng tay cô sơn màu đỏ tươi, lúc anh ta nắm cố ý lướt qua móng tay cô, cảm giác có sự mờ ám rất kì lạ.
Lâm Từ nhìn Mặc Thành, người này dính người quá rồi đấy. Cô không thích thái độ này cho lắm. Thái độ mà cô mong muốn là lúc cô nhớ Mặc Thành, Mặc Thành sẽ ở bên cạnh cô, lúc cô ấy bận, Mặc Thành sẽ làm việc của mình. Nhưng như thế này hình như không phải là yêu đương, mà coi Mặc Thành như một người công cụ vậy. Lâm Từ cảm thấy, bước đi này của mình sai mất rồi, không nên vội vã như vậy, không nên quá chủ động. Trước đây cô cảm thấy Mặc Thành quá ngốc nghếch chậm chạp, cho nên để anh ta cảm nhận được rõ sự tồn tại của cô. Nhưng bây giờ cái kiểu dính người của Mặc Thành dường như đang gây ra phiền phức cho cô mất rồi.
Mặc Thành cảm nhận được sự cự tuyệt của Lâm Từ, như thể bây giờ đang định vứt bỏ anh ta vậy. Điều này khiến Mặc Thành vô cùng khó chịu. Anh ta trực tiếp kéo tay Lâm Từ, để cô dựa nửa người vào mình, sau đấy mạnh mẽ hôn xuống. Núi không tới chỗ mình thì mình tự tới chỗ núi. Lâm Từ không muốn chủ động, vậy thì để anh ta tới. Ngay từ giây phút Lâm Từ chọc vào anh ta thì cô phải xác định chỉ có thể là của anh ta thôi, không thể thuộc về ai khác.
Tay Lâm Từ vô thức chống lên người Mặc Thành, hành động của Mặc Thành quá nhanh chóng. Lâm Từ chỉ cảm thấy người hôn lấy mình, nhưng không hề làm bước tiếp theo.
“Là một nụ hôn à.” Lâm Từ vẫn còn tâm trạng mà thất thần, nghĩ xem rốt cuộc Mặc Thành đang làm gì.
Nụ hôn này rất khác với nụ hôn lướt qua trước đây, cô dễ dàng cảm nhận được sự đe dọa trong nụ hôn này. Lâm Từ thầm nghĩ, Mặc Thành có biết anh ta đang làm gì không.
Nhưng Mặc Thành không tiếp tục, chỉ dán sát hai bờ môi lại với nhau. Trong bầu không khí yên lặng như thế này, Lâm Từ bỗng cảm thấy mình không nên bối rối vấn đề Mặc Thành là Thành thiếu chủ Quỷ Vực Chi Thành nữa, hoặc là vấn đề tính cách của Mặc Thành. Nếu như cô đã thích khuôn mặt của Mặc Thành vậy thì nhân lúc đang thích cứ nên thoải mái tận hưởng thụ. Không cần để ý những chuyện khác làm gì.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!