CHƯƠNG 1824
Ngay lúc Liễu Ảnh suy nghĩ được rõ ràng điều này, cô bỗng thấy không biết phải làm sao. Nếu như chỉ là tình cảm của Tư Đồ Không đến từ một phía, cô có thể tránh xa anh ta một chút. Nhưng rõ ràng là Tư Đồ Không biết điều này mà vẫn không chịu buông tay. Vậy thì rốt cuộc là vì yêu cô, hay là vì không có được nên không muốn từ bỏ?
Liễu Ảnh cảm thấy đau đầu, bây giờ cô không muốn quan tâm tới vấn đề này, chỉ khẽ vỗ lưng Tư Đồ Không: “Tôi không sao đâu, đừng lo lắng.” Suy nghĩ rồi Liễu Ảnh lại bổ sung thêm một câu: “Đứa bé cũng không sao.” Vừa nói xong Liễu Ảnh liền muốn cắt đứt đầu lưỡi mình, cái này còn cần nói hả? Không hề cần mà! Giải thích như vậy cứ như thừa nhận đứa bé có liên quan tới anh ta vậy, nếu thế thì những việc trước đây mình làm chẳng phải đều là trò cười sao?
Tư Đồ Không biết ý nên không để tâm đến điều này, anh ta biết mình chỉ cần nhắc tới là Liễu Ảnh sẽ nổi giận ngay, cứ nghe thôi là được rồi. Huống hồ đây cũng là một hiện tượng tốt, cho thấy rằng Liễu Ảnh đang chấp nhận anh ta, còn tiện thể thừa nhận đứa bé này là con của anh ta. Sự thay đổi nho nhỏ này có thể tích từ ít thành nhiều, rồi Liễu Ảnh sẽ đặt anh ta ở tận đáy lòng thôi.
“Chỉ cần em không sao là anh yên tâm rồi. Em không biết lúc đó anh sợ hãi tới mức nào đâu.” Giọng nói của Tư Đồ Không dường như vẫn còn hơi run rẩy, động tác anh ta ôm Liễu Ảnh cũng không hề nhẹ đi.
Liễu Ảnh rất ít khi nghe thấy Tư Đồ Không thể hiện tình cảm rõ ràng như vậy, trong lòng hơi gợn sóng, nhưng rất nhanh đã bị Liễu Ảnh kiềm chế lại.
“Đừng lo lắng nữa, đã không sao rồi.” Liễu Ảnh khẽ cựa mình, Tư Đồ Không thuận thế buông cô ra, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Liễu Ảnh, chậm rãi cong môi nở nụ cười, nụ cười vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại thâm tình thư biển cả. Liễu Ảnh có chút choáng ngợp, Tư Đồ Không bây giờ thực sự không giống trước đây, thẳng thắn, rõ ràng, không còn quấn quýt mãi không tha, mà thay vào đó là dịu dàng, ăn mòn nội tâm của người khác từng chút một, khiến người ta không thể nào cưỡng lại được.
“Vết thương của anh…” Liễu Ảnh nhìn sang dấu vết trên áo sơ mi của Tư Đồ Không, cau mày lại, đúng thật là, chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả. Cô đi vào lâu như vậy rồi mà Tư Đồ Không cũng không biết đi xử lý một chút, đúng thật là!
Tư Đồ Không cứ như phản ứng chậm, đến lúc này mới phát hiện ra vết thương trên người mình, xuýt xoa một tiếng rồi tủi thân nhìn Liễu Ảnh: “Anh quên mất.”
Nhìn khuôn mặt của Tư Đồ Không, Liễu Ảnh không biết nên nói gì, chỉ đành khó chịu bảo: “Vậy bây giờ đi xử lý đi!”
“Được, nhưng mà em phải đi cùng anh.” Tư Đồ Không ngoan ngoãn nghe lời, nhìn Liễu Ảnh với vẻ mặt mong đợi.
Liễu Ảnh cảm thấy bực bội, cô có thể nhìn ra mục đích của Tư Đồ Không nhưng lại chẳng thể từ chối.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!