CHƯƠNG 1814
Đúng vậy, đã có kết quả giám định huyết thống, cách một thế hệ, cũng có nghĩa là, cô Hàn Nhã Thanh thật sự là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, vậy thì, con gái của Hàn Nhã Thanh, Đường Vũ Kỳ chính là công chúa nhỏ của họ rồi.
Đường Vũ Kỳ không kiềm được niềm vui sướng, chạy thẳng vào. Thấy Trương Minh Hoàng ngồi trên sô pha, nhìn cô bé với vẻ hiền dịu, Đường Vũ Kỳ nhào tới: “Ông ngoại! Ông thật sự là ông ngoại cháu!”
Đường Vũ Kỳ không giấu nổi niềm vui trong lòng. Từ lần đầu tiên cô bé gặp Trương Minh Hoàng đã có cảm giác thân thiết với người này, bây giờ, sự thân thiết này đã có thể lý giải hợp lý. Đường Vũ Kỳ cảm thấy bản thân có thể yên tâm đón nhận lòng tốt của Trương Minh Hoàng với cô bé rồi. Hơn nữa, Trương Minh Hoàng là ông ngoại cô bé, là chuyện vui mừng biết bao.
Trương Minh Hoàng vuốt tóc Đường Vũ Kỳ, hóa ra, đứa bé này thật sự là cháu ngoại ông, hóa ra, Hàn Nhã Thanh thật sự là con gái ông. Khi vừa biết tin này, ông mừng đến phát khóc, trên đời này, cuối cùng cũng có người cùng chung huyết thống với ông, cuối cùng ông cũng không còn cô đơn một mình nữa.
Hiện giờ, ông đã điều chỉnh được tâm trạng, có thể bình tĩnh nói chuyện với Đường Vũ Kỳ được rồi, nhưng sự yên bình trong lòng lại không thể lừa được ai. Lúc trước ông cưng chiều Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, dù yêu thương chúng như cháu ngoại nhưng dù sao cũng có khoảng cách, vẫn sợ tạo gánh nặng tâm lý cho chúng. Giờ thì không cần nữa, ông có thể yêu thương chúng hết mình, không, ông còn sợ ông yêu thương không đủ.
Có điều, lúc này Đường Vũ Kỳ làm nũng bên cạnh ông, ông mới cảm thấy lòng mình mềm nhũn, trân trọng Đường Vũ Kỳ, đúng là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, muốn mang tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới này tới cho cô bé.
“Ông ngoại, cháu thật sự vui lắm! Cháu cảm thấy, đây là lúc cháu vui nhất! Cháu rất quý ông, mà ông vừa hay lại là ông ngoại cháu.” Đường Vũ Kỳ hào hứng ôm lấy cánh tay Trương Minh Hoàng một lát, ngẩng đầu lên nhìn Trương Minh Hoàng bằng đôi mắt sáng lấp lánh nói.
Trương Minh Hoàng dịu dàng cười: “Đây cũng là lúc ông vui nhất, ông cũng rất yêu Vũ Kỳ.” Đường Vũ Kỳ sẽ không hiểu việc cô bé là cháu ngoại ông, Hàn Nhã Thanh là con gái ông đối với ông có ý nghĩa thế nào, chuyện này khiến đáy lòng ông dâng lên một niềm hy vọng mới, hy vọng có thể sống tiếp.
“Vậy, ông ngoại định khi nào thì đi tìm mẹ ạ?” Khi Đường Vũ Kỳ biết kết quả thì vô cùng vui vẻ, nhưng cô bé không dám để lộ, sợ Hàn Nhã Thanh nhận ra điều gì đó, sợ phá vỡ kế hoạch của Trương Minh Hoàng, thế nên mới tìm lý do tới gặp Trương Minh Hoàng.
“Ông cũng không biết, ông sợ mẹ cháu không thể chấp nhận ông. Ông đã không ở bên cạnh mẹ cháu hơn ba mươi năm rồi, ông sợ mẹ cháu sẽ oán hận ông.” Trương Minh Hoàng nói tới vấn đề này vẫn rất rầu rĩ. Ông khá hiểu tính tình Hàn Nhã Thanh, có lẽ cô chỉ nói với ông một câu rằng cô đã biết rồi, nhưng khó mà thân thiết được.
“Ông ngoại đừng sợ, có Vũ Kỳ ở đây, cháu nhất định sẽ khiến mẹ chấp nhận ông. Chúng ta là người một nhà.” Đường Vũ Kỳ nắm tay Trương Minh Hoàng, tiếp sức cho ông.
Trương Minh Hoàng nhìn Đường Vũ Kỳ, gật đầu. Đường Vũ Kỳ nói: “Vậy, tối nay Vũ Kỳ về sẽ hỏi mẹ, sau đó nói với ông ngoại được không ạ?”
Trương Minh Hoàng gật đầu. Vậy là Đường Vũ Kỳ vừa về tới nhà đã chạy tới ôm Hàn Nhã Thanh, làm nũng nói: “Mẹ ơi, mẹ có quý ông Trương không?”
“Nếu mẹ không quý ông ấy thì sao có thể để con tiếp xúc với ông ấy được chứ.” Hàn Nhã Thanh không trả lời thẳng, nhìn Đường Vũ Kỳ để cô bé tự hiểu. Quả nhiên, vừa trở về đã trở nên kỳ lạ.
Đường Vũ Kỳ thầm nghĩ, hỏi thế nào mới không kỳ lạ đây. Cô bé im lặng một lát, Hàn Nhã Thanh kiên nhẫn chờ đợi, sau đó nghe thấy Đường Vũ Kỳ hỏi: “Mẹ, mẹ có từng nghĩ tới chưa? Ông Trương là ba của mẹ, ba ruột ấy.” Không biết nên nói chuyện này thế nào, Đường Vũ Kỳ bèn nói thẳng ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!