CHƯƠNG 1810
Đương nhiên Liễu Ảnh cũng hy vọng con của mình có cả bố cả mẹ, được yêu thương bao bọc lớn lên, nhưng cô không làm được, cô không thể cho con một người ba, chỉ đành trao cho con toàn bộ yêu thương, để con bình an trưởng thành.
“Liễu Ảnh, em có hiểu không, anh là ba đứa bé! Anh có quyền biết đến sự tồn tại của nó, anh cần tham gia vào chuyện này, anh nên suy xét cùng em nên giữ hay bỏ đứa bé này!”
“Cũng chính vì anh là ba đứa bé nên tôi mới lựa chọn phá bỏ nó!”
Liễu Ảnh lạnh lùng nói, xem ra người trước mặt vẫn không hiểu, đối với cô mà nói, lý do bỏ đứa bé này, chính là vì anh ta. Nếu không phải vì sức khỏe, nếu không phải mẹ hết mình khuyên ngăn, cô tuyệt đối sẽ không giữ lại đứa bé này! Cô phải chuẩn bị tâm lý nhiều thế nào mới có thể giữ lại đứa bé này, để sau này không chút băn khoăn mà yêu thương nó?
Tư Đồ Không hoàn toàn không hiểu, cũng không muốn hiểu. Anh ta dựa vào cái gì mà chất vấn cô, có tư cách gì mà hỏi cô chứ? Cô chưa từng nghĩ sẽ có một đứa con với Tư Đồ Không, đây là sự cố ngoài ý muốn, chỉ có giày vò và khó chịu.
Khó khăn lắm cô mới chấp nhận được sự tồn tại của đứa bé này, muốn chăm sóc sức khỏe cho tốt, sinh đứa bé ra, nhưng vì sao Tư Đồ Không lại xuất hiện? Vì sao không để cô sống một cuộc sống yên ổn?
Liễu Ảnh nghĩ, khó khăn lắm cô mới chấp nhận được sự tồn tại của đứa bé này, muốn chăm sóc sức khỏe cho tốt, sinh đứa bé ra, nhưng vì sao Tư Đồ Không lại xuất hiện? Vì sao không để cô sống một cuộc sống yên ổn?
Tư Đồ Không cảm thấy trái tim mình đã vỡ nát, thậm chí đã khô cạn rồi. Liễu Ảnh phá bỏ đứa bé này, vì anh ta là ba đứa bé sao? Thế nên, cô thừa nhận đứa bé này là của anh ta, nhưng lại cho anh ta một đả kích lớn hơn. Không phải cô không thích đứa bé, không muốn giữ nó lại, chỉ vì, đứa bé này có quan hệ với anh ta, nên mới không muốn giữ nó lại sao?
Lúc này, khuôn mặt Tư Đồ Không đã không còn cảm xúc gì nữa. Anh ta không biết nên dùng biểu cảm gì mới có thể diễn tả tâm trạng mình giờ phút này. Hiện giờ, ngoại trừ tuyệt vọng ra, anh ta đã không còn bất cứ cảm xúc nào khác. Hy vọng của anh ta như bị Liễu Ảnh đập tan chỉ trong nháy mắt, không bao giờ có thể hàn gắn lại. Tư Đồ Không nghĩ, sao anh ta lại tới tìm Liễu Ảnh? Điều gì khiến anh ta cảm thấy Liễu Ảnh sẽ giữ đứa bé lại vậy chứ? Lúc trước rõ ràng Liễu Ảnh đã nói rất rõ rồi, giữa họ không còn vướng mắc gì nữa, đương nhiên sẽ không giữ lại đứa bé này.
Hóa ra, không có chuyện tàn nhẫn nhất, chỉ có chuyện tàn nhẫn hơn… Tương lai của cô không có anh ta, cô phá bỏ đứa bé này, chính là vì anh ta.
“Anh hiểu rồi.” Tư Đồ Không trầm giọng nói, đây có xem như anh ta tự làm tự chịu không? Những chuyện vô tình anh ta làm lúc trước đã trả thù anh ta.