CHƯƠNG 1790
Tư Đồ Không quyết định quên Liễu Ảnh đi, thế nhưng anh ta biết rõ mình không làm được chuyện này.
Anh ta chỉ có thể từ từ giấu cô thật sâu trong lòng, không thể để cô xuất hiện nữa. Anh ta nghĩ rằng, cứ coi như Liễu Ảnh đã chết đi, chết ở trong lòng của anh ta, chôn sâu trong lòng anh ta. Từ nay về sau, hai người họ sẽ không còn quan hệ nữa, anh ta bỏ qua cho Liễu Ảnh … cũng chính là bỏ qua cho bản thân mình. Không có được thì buông bỏ, như vậy không phải là tốt rồi sao?
Đáng tiếc, Tư Đồ Không hiểu được rằng, bản thân thật sự không thể từ bỏ Liễu Ảnh. Anh ta không phải là người sẽ từ bỏ, càng không phải là người dễ dàng chúc phúc cô. Suy nghĩ bây giờ chẳng qua là tránh né, chỉ là khiến lòng mình dễ chịu hơn một chút mà thôi.
Lòng người dễ thay đổi, Tư Đồ Không thầm nghĩ, hy vọng sau này trái tim của anh ta, có thể thay đổi nhanh hơn một chút. Như vậy, Liễu Ảnh sẽ không còn xuất hiện trong lòng anh ta nữa có đúng không?
Tình cảm dành cho Liễu Ảnh, nỗi bi thương vì không có được đó sẽ không thể theo kịp anh ta đúng không?
Tư Đồ Không nghĩ thì dễ dàng, nhưng lại cảm thấy đáng buồn. Hóa ra chữ “yêu” giày vò người là cảm giác như thế này.
Tư Đồ Không nốc từng ly rượu một, anh ta không ý thức được bản thân đã uống bao nhiêu, chỉ là muốn phát tiết hết ra, mượn rượu giải sầu. Không ngờ anh ta lại làm tới mức này, Tư Đồ Không thầm cười nhạo chính mình.
Thế nhưng, còn có thể làm được gì chứ? Anh ta phải phát tiết ra, nếu không sự tuyệt vọng và phẫn nộ này, không phải ép bản thân tới phát điên, thì sẽ phát tiết lên người Liễu Ảnh. Anh ta không muốn chủ động đi tìm Liễu Ảnh nữa, sự hèn mọn trước đây đã quá đủ rồi. Mà Liễu Ảnh không hề có hành động gì thì trái tim của anh ta cũng nguội lạnh đi từng chút một. Không ai có thể duy trì nhiệt tình mãi được. Tình trạng bây giờ, chỉ có đáy lòng anh ta khó chịu thôi, tốt lắm.
Tư Đồ Không tự an ủi bản thân, từng ly rượu cứ đổ xuống bụng, lại như không có cảm giác. Mãi cũng chẳng có ai tới, anh ta mỉa mai, từ khi nào mà trợ lý đặc biệt của anh ta lại không đáng tin như vậy? Lẽ nào còn cần phải đổi người khác sao? Chắc không phải cậu ta đang nghĩ tới việc đưa Liễu Ảnh tới đây đấy chứ?
Tư Đồ Không nghĩ rồi cười khẩy một cái, mình đang nghĩ cái gì vậy? Sao có thể thế được? Chưa kể đến việc Liễu Ảnh và anh ta đã không còn quan hệ gì rồi, chỉ câu nói ban nãy kia thôi, chắc chắn trợ lý đặc biệt Giang cũng hiểu có ý gì, không cần anh ta phải giải thích. Nếu như thực sự đưa Liễu Ảnh tới đây, thì anh ta phải hỏi xem, Liễu Ảnh nghĩ thế nào vậy, trợ lý đặc biệt nghĩ thế nào vậy.
Tư Đồ Không không biết rốt cuộc trong lòng bản thân có cảm giác gì nữa. Muốn Liễu Ảnh thực sự xuất hiện, nhưng lại kháng cự sự có mặt của cô. Cho nên khi nghe thấy ngoài cửa có tiếng động liền đẩy cửa ra, trực tiếp nói một tiếng vào đi.
Tư Đồ Không uống rượu, liếc mắt nhìn ra cửa. Trợ lý đặc biệt Giang dẫn một cô gái đi vào, không phải là Liễu Ảnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!