CHƯƠNG 1787
Liễu Ảnh chỉ hơi thẫn thờ một chút, nước mắt đã lăn dài tí tách rơi xuống vạt áo. Liễu Ảnh sờ mặt, trên mặt tràn đầy nước mắt, dính đầy ra tay, Liễu Ảnh sững sờ nhìn nước mắt trên tay. Chuyện gì vậy, đây rõ ràng là điều cô muốn mà, vì sao lại khóc chứ? Vì sao phải khóc vậy?
Liễu Ảnh khó hiểu nhìn chằm chằm giọt nước trong lòng bàn tay mình, từ từ lấy lại sự tỉnh táo, nước mắt dần dần ngừng lại. Cô có chút bối rối, ban nãy cô làm sao vậy? Vì sao cảm xúc lại không thể kiềm chế được như thế. Liễu Ảnh chậm rãi sửa soạn lại bản thân, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Mẹ Liễu đứng bên cạnh, đau lòng không chịu nổi. Ban nãy Liễu Ảnh hoàn toàn chìm đắm vào trong cảm xúc của bản thân, không hề cảm nhận được những người xung quanh. Mà dáng vẻ của Liễu Ảnh như thoáng cái đã bị cảm xúc chi phối, thậm chí cô còn không hiểu vì sao. Có đôi khi, tâm lý của con người không có cảm giác gì, nhưng cơ thể sẽ nhớ kỹ những chuyện đặc biệt, những người đặc biệt. Liễu Ảnh vẫn luôn kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng có lẽ, những tình cảm đã tích góp trước đây, cũng phải có nơi để phát tiết ra. Ban nãy, có lẽ Liễu Ảnh đã bị cảm xúc không chế, sự vui vẻ của cô, nước mắt của cô, đều là thật.
Cô muốn rời khỏi Tư Đồ Không, giờ cô được vừa lòng rồi, vui vẻ rồi. Cô luyến tiếc Tư Đồ Không, đây là thứ mà cô không nhận ra, nhưng cơ thể lại cảm giác được, cho nên mới rơi nước mắt thay cô.
Mẹ Liễu hít sâu một hơi… Nghiệt duyên mà! Đáng tiếc, vẫn chìm đắm sâu như vậy. Mẹ Liễu không hận Liễu Ảnh, cũng không cảm thấy Liễu Ảnh đã làm sai, cô là người bị động. Năm năm, Tư Đồ Không cho cô ký thỏa thuận nhục nhã, nhưng trong lòng Liễu Ảnh, nhất định là có thể chịu đựng được. Cô vì người nhà của mình, cho nên, chắc chắn cô sẽ cảm kích Tư Đồ Không nhiều hơn là oán hận, ở bên một người với lòng cảm kích, sao có thể dễ dàng không rung động chứ? Huống hồ, khách quan mà nói, Tư Đồ Không thực sự là một người đàn ông xuất sắc, ưu tú, sự nghiệp thành công. Nếu như thật lòng thật dạ với Liễu Ảnh, có mấy cô gái có thể kháng cự lại được chứ? Bản thân mẹ Liễu cũng là phụ nữ, cũng có lúc rung động tuổi xuân thì, thích một người xuất sắc, quá đơn giản. Mà năm năm sớm chiều bên nhau, tình cảm đã len lỏi vào trong cuộc sống từ lâu rồi, Liễu Ảnh vẫn luôn có ý thức khống chế.
Đáng tiếc… cái chuyện như tình cảm này, không phải do con người quyết định. Không biết tình cảm bắt đầu từ khi nào, sẽ sâu đậm tới bao nhiêu, toàn là đến khi bạn nhận ra được nó thì đã ăn sâu bén rễ rồi.
Lúc đó, nào còn có thể giải thoát được nữa?
Trái tim mẹ Liễu nát vụn, bà quá sợ hãi, trước đây bà sợ Tư Đồ Không dây dưa với Liễu Ảnh, bây giờ bà sợ Liễu Ảnh thực sự có tình cảm với Tư Đồ Không. Lại càng sợ rằng tình cảm thật lòng này sẽ bị Liễu Ảnh đè xuống đáy lòng, mãi mãi cũng không thể hiện ra. Mà bây giờ, có lẽ cô vẫn chưa cảm nhận được, nhưng nếu như xảy ra chuyện gì đó thì sao? Nếu như có cơ duyên trùng hợp nào đó thì sao? Bây giờ mẹ Liễu hy vọng rằng, Tư Đồ Không và Liễu Ảnh vĩnh viễn sẽ không gặp lại nữa, tất cả mọi chuyện, tất cả mọi tình cảm giữa bọn họ cứ chôn vùi hết đi, vĩnh viễn không có ngày nhìn thấy được ánh mặt trời.
Mẹ Liễu muốn tiến tới ôm lấy Liễu Ảnh, nhưng bà vẫn đứng bất động tại chỗ. Bà biết Liễu Ảnh không cảm thấy ban nãy đã trải qua điều gì, chẳng qua chỉ là một lần từ chối bình thường thôi, chẳng qua chỉ là vài câu nói đơn giản, ý tứ trong mấy câu nói đó chỉ là nhất định phải rời đi. Sự vui vẻ bây giờ cô có thể cảm nhận rõ ràng, cô biết rất rõ rằng Tư Đồ Không đã rời đi, bản thân được giải thoát. Nhưng còn sự buồn bã trong đó thì sao? Mẹ Liễu không chắc chắn Liễu Ảnh có biết hay không. Ban nãy cô tìm lại được cảm xúc nhưng đã nhanh chóng kiềm chế được, như vậy có nghĩa rằng cô không hề hiểu rốt cuộc ban nãy bản thân đã xảy ra chuyện gì. Cô không thể nào hiểu được sự mất kiểm soát kia, cho bên bây giờ chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi thôi mà không hề cảm thấy đau lòng.