CHƯƠNG 1732
Đường Vũ Kỳ không hiểu vì sao lúc trước Hàn Nhã Thanh đồng ý, sau đó lại phản đối cho lắm, nhưng Đường Minh Hạo thì hiểu, đó là vì Hàn Nhã Thanh vốn dĩ có quen biết Mặc Thành, người này quá nguy hiểm, vượt khỏi tầm kiểm soát của Hàn Nhã Thanh, cô không dám mạo hiểm.
Đường Minh Hạo vừa áy náy lại vừa cảm thấy mình đã đánh giá thấp Trương Minh Hoàng và Mặc Thành rồi. Thân phận của hai người này nhất định rất đặc biệt, đặc biệt tới nỗi Hàn Nhã Thanh không dám mảy may mạo hiểm.
Thế nhưng, khi Hàn Nhã Thanh đồng ý để bọn họ ở lại thêm một ngày, Đường Minh Hạo cũng yên tâm hơn.
Điều này chứng tỏ Trương Minh Hoàng và Mặc Thành an toàn, không có gì uy hiếp tới bọn họ. Hai người dường như đạt được một sự cân bằng mong manh, mà điểm cân bằng này chính là cậu và em gái.
Hiện giờ cậu không nên nói thêm gì cả, việc duy nhất phải làm là tôn trọng thỏa hiệp này, đúng ngày kia trở về. Còn về chuyện muốn tới Quỷ Vực Chi Thành lúc trước, hoàn toàn có thể lùi lại.
Đường Minh Hạo rất hứng thú với Quỷ Vực Chi Thành. Vốn dĩ muốn nhân cơ hội này tới chơi một lát, nhưng giờ lại xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn là không đi được nữa rồi. Đường Minh Hạo không dám nhắc tới, hơn nữa cậu cũng tin rằng, Mặc Thành có thể giành được sự tin tưởng của Hàn Nhã Thanh, tới lúc đó nhất định có thể đi. Hơn nữa, tâm trạng khi ấy sẽ hoàn toàn không giống với lúc này.
Hiện giờ chỉ là tò mò, muốn nhìn thoáng qua giống như đi du lịch vậy thôi, nhưng tới lúc đó có thể tới để nghiên cứu, nhìn thật kỹ.
Dù sao chăng nữa, được Hàn Nhã Thanh cho phép hoàn toàn khác với việc Hàn Nhã Thanh miễn cưỡng đồng ý chỉ vì ủng hộ Đường Minh Hạo Đường Minh Hạo nghĩ tới những điều này bèn nói với Hàn Nhã Thanh: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, ngày mai con và em gái sẽ thu dọn đồ cẩn thận, đợi mẹ tới đón bọn con.”
Hàn Nhã Thanh gật đầu, từ trước tới nay Đường Minh Hạo chưa từng khiến cô lo lắng, lúc này cũng không hề làm cô khó xử, cô trấn an con: “Các con về tạm biệt ông hẳn hoi, nhớ thu xếp đồ cẩn thận, đừng để quên cái gì.”
Đường Minh Hạo gật đầu, Đường Vũ Kỳ biết, tới lúc này đã không thể xoay chuyển được nữa rồi.
Đường Minh Hạo gật đầu. Đường Vũ Kỳ biết, tới lúc này đã không thể xoay chuyển được nữa.
Cô bé nói với Hàn Nhã Thanh: “Mẹ yên tâm đi, ngày mai con và anh sẽ thu dọn đồ đạc cẩn thận, đợi mẹ tới đón bọn con.” Nếu chuyện đã không thể thay đổi, vậy thì Đường Vũ Kỳ cũng đành chấp nhận. Cô bé biết kết quả bây giờ là do mình và anh mà thành, thế nên cũng không than vãn nữa. Huống hồ, trong lòng cô bé, Hàn Nhã Thanh luôn là một người mẹ tâm lý và dịu dàng, thế nên lúc này, cô bé không hề khó chịu, chỉ hơi tiếc nuối thôi.
Đường Vũ Kỳ nhớ tới Trương Minh Hoàng. Ông có khả năng là ông ngoại của cô bé, may là mẹ cô bé cho thời gian một ngày, ngày mai cô bé có thể đi giám định ADN với ông. Trong lòng Đường Vũ Kỳ vô cùng rối rắm, nhưng vẫn kiên định làm chuyện mình muốn làm.
Đường Vũ Kỳ không phải không tiếc nuối, nhưng hiện giờ tất cả hy vọng đều hết rồi. Cô bé tin rằng, Trương Minh Hoàng chính là ông ngoại mình, là ba ruột của mẹ, thế nên, rời đi lúc này chỉ là để sau này gặp lại. Mà lần gặp tới, sẽ là một mối quan hệ hoàn toàn mới! Đường Vũ Kỳ mong chờ tới ngày đó. Trước khi tới ngày đó, cô bé có thể chịu đựng tất cả mọi chuyện, hơn nữa còn vui vẻ chấp nhận.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!