CHƯƠNG 1706
Dương Tầm Chiêu sẽ không làm chuyện như vậy, anh không nỡ làm tổn thương Nhã Thanh dù chỉ một chút. Hơn nữa nếu như Bùi Dật Duy xảy ra chuyện, Nhã Thanh chắc chắn sẽ giúp đỡ, Dương Tầm Chiêu cũng sẽ không khiến chuyện này trở nên rắc rối. Hơn nữa, cũng không thể nào che giấu được, vậy thì còn có ai nữa? Nhà họ Đường ư? Không đâu, bọn họ rất yêu thương Nhã Thanh.
Bùi Doanh thì đã chết rồi, Trịnh Hùng ư? Bây giờ anh ta còn chẳng lo được cho bản thân mình, còn có ai chứ! Liễu Ảnh ép bản thân phải suy nghĩ, cô ấy cảm thấy đây là phương hướng suy nghĩ chính xác.
Không phải vì cô ấy thì là vì người khác, những người đáng để nhắc tới ở bên cạnh Bùi Dật Duy, chỉ có Nhã Thanh mà thôi!
Liễu Ảnh nghĩ tới mục đích của người này là Hàn Nhã Thanh thì không nhịn được tức giận, yêu ma quỷ quái gì cũng có, Nhã Thanh đúng là chẳng thể thả lỏng được chút nào mà! Những người bên cạnh Nhã Thanh, còn có ai… Đường Bách Khiêm… Nhưng người này… Liễu Ảnh có hơi do dự, cô ấy nhìn Hàn Nhã Thanh, gian nan cất lời: “Nhã Thanh à, cậu có bao giờ nghĩ rằng… nghĩ rằng người đó…”
“Ai cơ?”
Hàn Nhã Thanh nhìn vẻ mặt rối rắm của Liễu Ảnh, cảm thấy cái tên mà cô ấy nói ra chính là điều bản thân muốn, không kịp chờ đợi mà hỏi ngay. Cô nhìn chăm chú Liễu Ảnh, khiến Liễu Ảnh cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
Thế nhưng Đường Bách Khiêm, cô ấy càng nghĩ càng thấy có khả năng. Hơn nữa nếu như cô ấy nghĩ không sai, mục đích thực sự của người này là Nhã Thanh, người anh ta sự sự muốn làm hại, là Hàn Nhã Thanh!
Liễu Ảnh còn nhớ Đường Bách Khiêm thích Hàn Nhã Thanh, vậy thì vì sao người này lại muốn hại Hàn Nhã Thanh? Yêu mà không có được ư?
Vì yêu mà sinh hận? Vậy thì người đàn ông này thật sự quá đáng sợ! Trong lòng Liễu Ảnh nảy sinh một chút lo lắng, trước đó là với Bùi Dật Duy, nhưng đã biết Bùi Dật Duy xảy ra chuyện gì rồi, cũng đã biết nên giải quyết như vậy. Thế nhưng nếu như mục đích thực sự của Đường Bách Khiêm là Hàn Nhã Thanh, vậy thì, e rằng chuyện này chỉ mới là bắt đầu, sau này sẽ còn có chuyện càng đáng sợ hơn nữa. Liễu Ảnh không dám suy nghĩ kĩ hơn, cô ấy sợ điều này sẽ trở thành sự thật.
Cô ấy không hiểu nhiều về Đường Bách Khiêm, nhưng cứ cảm thấy người này có tâm tư thâm trầm, cô ấy theo bản năng không muốn tiếp xúc nhiều.
“Liễu Ảnh, cậu nghĩ tới ai vậy?”
Hàn Nhã Thanh nghiêm túc hỏi, vẻ mặt Liễu Ảnh rất nghiêm trọng, thậm chí còn rất không đành lòng. Hàn Nhã Thanh cảm thấy bản thân chắc chắn đã bỏ qua điều gì đó rồi, người mà Liễu Ảnh nghĩ tới, chắc chắn bọn họ đều biết. Vẻ mặt Liễu Ảnh cũng nói rõ cho cô biết rằng người này rất tàn nhẫn đối với cô.
“Đừng sợ, nói tớ nghe đi!”
Hàn Nhã Thanh nhẹ giọng nói: “Bây giờ chúng ta đứng ở chỗ sáng, đối thủ đứng trong tối. Có thể mỗi hành động cử chỉ của chúng ta đều bị người khác giám sát. Cho dù đối thủ là ai thì tớ cũng không sợ, nhưng tớ sợ bóng tối dưới ánh đèn. Nói cho tớ biết người cậu đoán là ai đi, chỉ có biết được người đó thì tớ mới nghĩ ra biện pháp đối phó được, mới không rơi vào thế bị động. Tin tưởng tớ, tớ sẽ không dễ dàng bị gục ngã vậy đâu.”
Liễu Ảnh hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh, cô ấy chậm rãi cất lời: “Đúng thật là tớ có nghĩ tới một người, có thể cậu sẽ không nghĩ tới anh ta, hoặc là không nghi ngờ anh ta.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!