Chương 1645
“Không thể nào.” Liễu Ảnh lớn tiếng phủ nhận thẳng thừng, giọng điệu rất chắc chắn: “Anh ta không thể nào thích tớ được. Anh ta và tớ là kẻ thù của nhau, thù sâu như biển. Anh ta để tớ ở bên cạnh là vì muốn lợi dụng tớ, vì muốn báo thù. Những việc anh ta làm chính là hành hạ, sỉ nhục tớ thì sao anh ta có thể thích tớ được.”
Hàn Nhã Thanh thấy thái độ của Liễu Ảnh như thế, trong lòng không nén nổi tiếng thở dài. Xem ra chuyện này không hề đơn giản.
Khúc mắc này của Liễu Ảnh hiển nhiên không thể dễ dàng gỡ bỏ như vậy, không gỡ bỏ được khúc mắc thì Liễu Ảnh sẽ vĩnh viễn không nhận ra được tình cảm của Tư Đồ Không đối với mình.
“Nhã Thanh, tớ nói thật đó, anh ta không thể nào thích tớ được đâu. Tất cả những chuyện anh ta làm đều là để hành hạ, sỉ nhục tớ. Cậu không biết lúc mới sống với anh ta, anh ta đã làm ra những chuyện gì đâu.
Anh ta cố tình dẫn tớ tới nơi hỗn loạn đó rồi cố tình làm ra những chuyện không thể chịu nổi đó với tớ.
Cậu không biết đâu, ánh mắt những người ở đó nhìn tớ lúc ấy còn mang vẻ châm chọc, khinh bỉ tớ hơn cả cô gái tiếp rượu ở đấy nữa kìa. Hồi ấy, những lúc muốn chiếm đoạt tớ, chẳng bao giờ anh ta quan tâm xem đang ở đâu, càng không bận tâm đến chuyện tớ có muốn hay không, tớ…” Những chuyện này luôn nghẹn trong lòng Liễu Ảnh. Mặc dù cô ấy tự nhủ với mình phải nhẫn nhịn, chỉ có thể nhịn, nhưng không có nghĩa là cô ấy không đau buồn, không khổ sở.
Chẳng qua là cô ấy không thể tìm người khác để tâm sự về những chuyện này được. Hôm nay đối diện với Hàn Nhã Thanh, cô ấy không tiếp tục che đậy nữa, dù sao thì cũng có rất nhiều chuyện Nhã Thanh đã biết rồi.
Hàn Nhã Thanh bàng hoàng, sắc mặt cô thay đổi rõ rệt, ánh mắt bỗng chốc lạnh như dao đồng thời cũng ẩn chứa sự tức giận. Trước đó, cô vẫn luôn muốn nói đỡ cho Tư Đồ Không, bởi vì cô cảm thấy tình cảm của Tư Đồ Không dành cho Liễu Ảnh là thật lòng.
Mà Tư Đồ Không và Liễu Ảnh cũng đã ở bên nhau năm năm rồi, chắc chắn không thể nào Liễu Ảnh lại không hề có tình cảm với Tư Đồ Không được, còn những chuyện trước đây đều đã là quá khứ, cũng không phải hoàn toàn không có cách giải quyết.
Nhưng cô không ngờ rằng Tư Đồ Không lại đối xử với Liễu Ảnh như thế, cũng khó trách Liễu Ảnh kiên quyết cho rằng Tư Đồ Không không thể nào thích mình được. Chỉ e những chuyện Tư Đồ Không làm với Liễu Ảnh đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô ấy từ lâu.
Những chuyện Tư Đồ Không đã làm đó đã sớm khắc sâu vào tâm trí Liễu Ảnh, thế nên Liễu Ảnh tuyệt đối không tin Tư Đồ Không thích mình.
Tư Đồ Không làm thế này là tự bê đá đập vào chân mình.
“Được rồi, chúng ta không nhắc tới anh ta nữa, không quan tâm tới anh ta nữa.” Hàn Nhã Thanh thấy rõ cảm xúc của Liễu Ảnh đã hơi mất kiểm soát, bèn vươn tay kéo Liễu Ảnh vào lòng, nhẹ giọng an ủi cô ấy.
Hàn Nhã Thanh không ngờ rằng, khi ở bên cạnh Tư Đồ Không, Liễu Ảnh đã phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy.
Mấy năm trước cô mất liên lạc với Liễu Ảnh, nên hoàn toàn không biết những chuyện liên quan đến Liễu Ảnh. Lần này gặp nhau, Liễu Ảnh cũng không hé răng nửa lời. Hàn Nhã Thanh chỉ biết mỗi chuyện Liễu Ảnh và Tư Đồ Không sống với nhau.
Bởi vì Liễu Ảnh lảng tránh không muốn kể, nên cô cũng không hỏi nhiều, càng không thể đi điều tra, vậy nên cô thật sự không biết những chuyện khác.
“Nhã Thanh, tớ không muốn ở bên anh ta nữa, không muốn ở bên anh ta nữa.” Liễu Ảnh nhào vào lòng Hàn Nhã Thanh, khóc òa lên. Có quá nhiều chuyện đè nén trong lòng cô ấy, Liễu Ảnh đã không chịu nổi nữa rồi.
“Được rồi, được rồi, không ở bên anh ta nữa.” Hàn Nhã Thanh đã biết Tư Đồ Không làm những chuyện như thế với Liễu Ảnh, đương nhiên cũng không thể nói tốt giúp Tư Đồ Không được nữa.
Liễu Ảnh nói không sai. Những chuyện Tư Đồ Không làm với Liễu Ảnh đích thực đều là hành hạ, đều là sỉ nhục, không thể nào tha thứ được.