Chương 1637
Anh ta biết muốn cô cam tâm tình nguyện tự quay về là rất khó, dĩ nhiên, chỉ cần đưa được cô trở lại thì anh ta có thể sẽ sử dụng một vài biện pháp khác.
Liễu Ảnh đã rời khỏi biệt thự. Sau khi thấy không có xe đuổi theo mình, Tư Đồ Không không đuổi theo mà người lúc trước luôn theo dõi cô cũng không bám theo nữa, cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Ảnh từ từ bình ổn lại cảm xúc của mình. Cô biết sự việc đã đến nước này thì không thể trốn tránh được nữa, cô phải đối mặt với tất cả. Dù thực tế có tàn nhẫn hơn, mọi chuyện có tồi tệ hơn, cô cũng đều không thể trốn tránh.
Vậy thì tiếp theo, cô cần phải đối mặt với tất cả mọi việc như thế nào, nên giải quyết những chuyện này ra sao.
Liễu Ảnh biết mình không đấu lại được Tư Đồ Không. Nếu anh ta không chịu buông tha cho cô thì cô cũng không có cách nào trốn thoát.
Còn cả chuyện của Bùi Dật Duy nữa. Hiện tại cô đã lâm vào hoàn cảnh này, cũng không đủ sức giúp đỡ anh ta nữa.
Nhưng không biết tình hình Bùi Dật Duy bây giờ thế nào rồi?
Liễu Ảnh đang mải suy nghĩ thì điện thoại của cô chợt reo chuông. Lúc đầu, cô còn tưởng là Tư Đồ Không gọi tới, trong lòng đang mâu thuẫn, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi đến thì ngay lập tức hai mắt lóe sáng, vội vàng bắt máy.
“Liễu Ảnh, tôi đã tra được chuyện cô nhờ rồi. Hôm nay ở đồn cảnh sát ở Thành Tây có một người đến tự thú, nói là đã giết người, tên Bùi Dật Duy. Không biết có phải người cô muốn tìm không?” Người gọi điện đến chính là người đồng nghiệp khi trước Liễu Ảnh đã nhờ giúp đỡ.
Lúc ấy, cô không nói với người này quá nhiều tin tức, nhưng vừa khéo tin mà cô ấy hỏi thăm được lại là về Bùi Dật Duy.
“Cô có biết tình hình của anh ấy bây giờ thế nào không?” Liễu Ảnh thầm thở ra, nhỏ giọng hỏi một câu.
“Tôi hỏi rồi, anh ta chủ động đi tự thú, thái độ rất thành khẩn. Anh ta yêu cầu khi xử lý vụ việc kín đáo.
Người chết cũng không có người thân nào nên chắc chuyện sẽ không truyền ra ngoài nhưng thời gian chờ kết án không nhanh đâu. Nếu đây là bạn cô thì trong khoảng thời gian đó, cô có thể nghĩ cách thử xem, có lẽ sẽ được giảm án.” Đồng nghiệp là một người nhiệt tình, tuy không hỏi nhiều, nhưng đã nói hết cho Liễu Ảnh mọi tin tức có thể tiết lộ.
“Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn cô.” Biết được tin tức như vậy, Liễu Ảnh cũng coi như yên tâm hơn nhiều. Đây đã là tin tức tốt nhất cho Bùi Dật Duy, cũng là kết quả anh ta mong muốn nhất.
Về phần nghĩ cách để Bùi Dật Duy được giảm án, dù người đồng nghiệp kia không nói, Liễu Ảnh cũng nhất định cố gắng hết sức.
“Cô khách sáo với tôi làm gì. Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy trước nhé, khi nào có thời gian thì gặp sau.” Đồng nghiệp của cô là một người rất hiểu chuyện, cô ấy cúp máy luôn mà không hỏi han gì, cũng không nói lung tung.
Sau khi tắt máy, Liễu Ảnh vốn muốn lái xe đến thẳng đồn cảnh sát ở Tây Thành, nhưng bộ dạng của cô lúc này thật sự không tốt lắm.
Cô vừa khóc rất nhiều, lúc này mắt vừa đỏ vừa sưng, quần áo thì xộc xệch, đầu tóc rối bù, quan trọng nhất là trên cổ còn có cả vết thương đang chảy máu.
Nếu cô đến đồn cảnh sát với bộ dạng này thì có khi họ lại nghĩ là cô muốn đến báo án cũng nên.
Hơn nữa, nếu cô để nguyên thế này đến gặp Bùi Dật Duy, sợ là chẳng những không thể giúp anh ta, mà ngược lại còn khiến anh ta lo lắng cho cô.
Trước tiên cô cần tìm một chỗ để sửa soạn lại mình đã.
Năm đó, sau khi ba cô gặp chuyện không may, nhà họ Liễu phá sản, tài sản trong nhà đều đã bị đem đi trả nợ, không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Rồi mẹ cô ra nước ngoài, cũng chưa từng trở về. Bây giờ, ở trong nước, cô không có một người thân nào, cũng không có chỗ nào để nương náu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!