Chương 1628
Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn không nói như vậy.
“Sao lại không trả lời? Trong lòng có điều khuất tất nên không dám trả lời à?” Lúc này, Liễu Ảnh vẫn chăm chú nhìn Tư Đồ Không, thế nên vừa rồi cô mới thấy rõ được sự tránh né trong đôi mắt của anh ta.
Mà sự tránh né hiện lên trong mắt Tư Đồ Không lúc này, đã cho Liễu Ảnh đáp án. Với tính cách độc đoán và chuyên quyền như Tư Đồ Không, nếu không phải chuyện năm đó có uẩn khúc thì chẳng đời nào có phản ứng như vậy.
“Em muốn nói cái gì?” Tư Đồ Không nghe thấy cô nói như vậy, lòng chùng hẳn xuống, ánh mắt cũng lập tức trở nên lạnh băng, cô nói vậy là có ý gì?
Cô biết được gì rồi sao?
Không, không thể nào. Cô không thể nào biết được. Không có mấy ai biết được chuyện năm đó, cũng chỉ có mẹ của cô biết thôi.
Nhưng năm đó, mẹ cô lại không hề nói cho cô biết, bây giờ lại càng không thể nói ra.
Liễu Ảnh nhìn Tư Đồ Không mà con tim nặng trĩu. Tư Đồ Không trước giờ luôn ngạo mạn độc đoán, giờ phút này lại không dám thẳng thắn trả lời câu hỏi của cô?
Thế này không phải trong lòng có điều khuất tất thì là gì?
“Ban đầu vì sao anh lại muốn tôi ký bản thỏa thuận đó.” Tuy trong lòng đã có đáp án, nhưng Liễu Ảnh vẫn muốn để Tư Đồ Không tự mình thừa nhận.
“Tôi thừa nhận, bản thỏa thuận đó hơi quá đáng, nhưng năm năm qua tôi cũng không ép buộc em phải làm theo thỏa thuận đó…” Lúc này, trong lòng Tư Đồ Không có một dự cảm chẳng lành, nhưng anh ta không để lộ ra mặt cảm xúc nào khác thường.
Anh ta không hề nhắc một chữ nào về chuyện năm đó.
“Tôi đang hỏi anh tại sao lại muốn tôi ký bản thỏa thuận đó.” Liễu Ảnh lại trực tiếp ngắt lời anh ta, cô không muốn để anh ta lảng tránh.
Khóe môi Tư Đồ Không khẽ mím lại, không trả lời, bởi giờ đây cô hỏi thẳng thừng như vậy, rõ ràng là có mục đích. Điều này khiến anh ta không thể không nghi ngờ rằng liệu có phải cô đã biết gì đó rồi không.
“Là để làm nhục tôi sao?” Thấy anh ta không trả lời, Liễu Ảnh lại cười khẩy. Anh ta không dám trả lời ư?
“Liễu Ảnh, thỏa thuận năm đó là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi.” Nghe Liễu Ảnh nói như vậy, Tư Đồ Không thở phào nhẹ nhõm. Nếu cô chỉ để ý đến điều này thì cũng không có vấn đề gì to tát.
Dù sao thì đây cũng là chuyện đã rõ ràng từ năm năm trước, cũng là chuyện cô đã biết từ lâu. Anh ta không lo lắng cô sẽ làm ầm lên với anh ta vì lí do này.
Nụ cười khẩy trên môi Liễu Ảnh càng đậm vẻ mỉa mai. Tới tận lúc này rồi mà anh ta vẫn muốn lừa cô, vẫn muốn gạt cô cho qua chuyện. Trông cô khờ tới vậy, ngu ngốc tới vậy sao?
“Có lẽ thực ra ban đầu, anh còn có mục đích khác…” Liễu Ảnh nhìn thẳng, giọng nói trầm xuống lạnh lùng thấy rõ. Khi nói cô còn cố ý ngập ngừng.
Cô thấy rõ vẻ mặt anh ta hơi biến sắc khi nghe thấy cô nói lời này.
Cô lặng lẽ hít vào một hơi, sau đó lại thốt ra từng chữ một thật chậm rãi: “Ví dụ như dùng nó để giết ba tôi chẳng hạn.”
Lúc này, cô dùng hẳn từ giết, rất thẳng thừng, rất tàn nhẫn, nhưng đây là sự thật.
Ban đầu, Tư Đồ Không đã lấy bản thỏa thuận mà cô ký vào ấy để giết ba cô.
“Em?” Đôi mắt Tư Đồ Không bỗng nhiên mở to ra, trong nỗi kinh ngạc còn có chút hoảng loạn: “Ai đã nói gì với em?”
Lúc này, rõ ràng Tư Đồ Không đã cao giọng hơn, còn toát ra sự hung ác khiến người ta phải sợ hãi.
Tư Đồ Không không giải thích, không phủ nhận, nhưng câu hỏi lúc này của anh ta đồng nghĩa với thừa nhận rồi.
Liễu Ảnh cảm thấy giờ đây cả người mình lạnh buốt, như là bị ném vào trong hầm băng, lạnh tới mức không còn sót lại chút hơi ấm nào. Trước đây, cô vẫn còn giữ lại một vài suy nghĩ lạc quan, có thể không phải Tư Đồ Không cố ý sắp đặt, có thể Tư Đồ Không không độc ác tới như vậy.
Nhưng phản ứng lúc này của Tư Đồ Không đã nói rõ ràng với cô rằng, cô thật sự quá ngốc nghếch khi nuôi hy vọng về Tư Đồ Không.
“Tổng giám đốc Tư Đồ, anh không giải thích một chút gì về chuyện này sao?” Khóe môi Liễu Ảnh hơi cong lên, cô muốn cười, nhưng dáng vẻ bây giờ còn khó coi hơn cả khóc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!