Chương 1608
Có khi nào bà Tư Đồ nhớ nhầm rồi không?
“Bà Tư Đồ, tôi không hiểu ý của bà cho lắm.” Cuối cùng, Liễu Ảnh vẫn không nhịn được mà cất lời, bởi vì cô thực sự không hiểu những lời bà Tư Đồ đang nói.
“Haiz.” Lần này, tiếng thở dài khe khẽ của bà Tư Đồ cũng rõ ràng hơn. Bà ta nhìn thẳng vào Liễu Ảnh: “Tôi biết cô là một cô gái tốt, cô là người vô tội, cho nên khi đó, lúc Không muốn lợi dụng cô để trả thù Liễu Vu Tiên, tôi cũng không đồng ý đâu, thế nhưng lúc đó nó chẳng chịu nghe.”
Lần này, cuối cùng bà Tư Đồ cũng đã trình bày khá đầy đủ, về cơ bản có thể nghe ra được câu nói của bà ta là có ý gì.
Nhưng Liễu Ảnh thì lại hoàn toàn sững sờ. Cô nhìn chằm chằm bà Tư Đồ, tròng mắt bất động, cứ dán chặt vào bà Tư Đồ như vậy. Liễu Ảnh cảm thấy có lẽ mình đã nghe lầm, lời bà Tư Đồ nói thực sự rất vô lý.
Liễu Vu Tiên là ba của cô, bản thân cô sẽ không bao giờ quên. Cô tin chắc rằng, người mà bà Tư Đồ nhắc tới lúc này chính là ba của cô.
Thế nhưng Tư Đồ Không lợi dụng cô để trả thù ba cô ư? Sao có thể như thế được?
Khi đó rõ ràng là Tư Đồ Không đã cứu ba cô. Nếu không nhờ có Tư Đồ Không thì chắc chắn, ba cô sẽ phải ngồi tù, có khi còn chết rục ở trong tù.
Tuy rằng về sau, ba cô cũng đã mất, nhưng ông qua đời là do phát bệnh tim đột ngột. Hơn nữa, những tiếng xấu về ba cô cũng đã được làm sáng tỏ, người nhà cô cũng không ai bị liên lụy cả.
Sao những gì mà bà Tư Đồ nói lại hoàn toàn khác với những gì mà cô biết vậy?
“Tôi biết cô phải chịu uất ức trong chuyện này, thằng bé không nên làm tổn thương cô như vậy.” Bà Tư Đồ chậm rãi thở ra một hơn, như thể rất thương xót Liễu Ảnh.
“Bà nói rằng Tư Đồ Không đang lợi dụng tôi ư? Lợi dụng tôi để trả thù ba tôi? Sao có thể như vậy được? Bà có nhầm hay không thế?” Liễu Ảnh thật sự không thể nào chấp nhận được chuyện như vậy. Không thể nào như vậy được. Tuyệt đối không thể nào.
“Tôi biết cô khó lòng chấp nhận được, thế nhưng đây là sự thật. Năm đó, đúng thật là Không muốn lợi dụng cô để trả thù ba cô, cho nên nó mới để cô ở bên.” Lần này bà Tư Đồ cũng đã nói rõ ràng hơn một chút.
“Không, rõ ràng là tôi đến tìm anh ta, là tôi cầu xin anh ta, xin anh ta hãy cứu lấy ba tôi mà.” Liễu Ảnh lắc đầu, chuyện không phải như bà Tư Đồ nói. Khi đó, rõ ràng là cô đã đi cầu xin Tư Đồ Không, chẳng ai biết rõ chuyện này hơn cô hết.
Vốn dĩ với thân phận của mình, cô rất khó có thể gặp mặt Tư Đồ Không, cho nên khi đó, cô đã tốn rất nhiều công sức để có thể gặp được anh ta.
“Chỉ cần nó muốn, đương nhiên sẽ có cách đạt được mục đích mà không ai hay biết. Khi xưa nhờ có người ta mách nước, nói rằng chỉ nó mới có thể cứu được ba cô, vì lẽ đó nên cô mới đến cầu xin nó phải không?” Bà Tư Đồ nhìn Liễu Ảnh, lúc này cảm xúc của cô hơi kích động, còn bà Tư Đồ vẫn bình tĩnh như trước.
Liễu Ảnh sửng sốt, tuy chuyện đã qua năm năm, thế nhưng một vài sự việc cô vẫn nhớ rất rõ ràng. Khi đó, ba cô bị bắt. Để cứu ba, cô đi cầu cạnh người khác khắp nơi. Sau đó, có người nói với cô rằng, chỉ Tư Đồ Không mới có thể cứu được ba cô.
Thế là cô liền đi tìm Tư Đồ Không.
Lúc ấy, cô không hề suy nghĩ nhiều, thế nhưng bây giờ, nghe bà Tư Đồ nói như vậy, cô không thể không nghĩ ngợi được.
Vì sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Tất cả những chuyện này thực sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Liễu Ảnh nhớ tới khi cô mới ở bên cạnh Tư Đồ Không. Ngày ấy, Tư Đồ Không thật sự đã nghĩ ra đủ mọi cách để tra tấn, sỉ nhục cô.
Hơn nữa, mới đầu, mỗi lần mây mưa với cô, Tư Đồ Không đều vô cùng hung bạo, cứ như hận không thể lấy mạng cô vậy.
Chưa kể, lần nào sắc mặt anh ta cũng cực kì lạnh lùng, đáng sợ, hoàn toàn không giống với vẻ mặt nên có khi làm chuyện đó.
Thực ra, cô cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Cô nghĩ, cho dù Tư Đồ Không có phải bỏ tiền ra nhưng cũng không đến mức phải như vậy chứ. Dù sao thì Tư Đồ Không cũng chẳng thiếu thốn chút tiền đó.
Lúc mới chung sống với Tư Đồ Không, dáng vẻ hung dữ mỗi lần ở cùng cô của anh ta cứ như có thâm thù đại hận với cô vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!