Chương 1594
“Chúng ta về rồi nói.” Liễu Ảnh thầm hít vào một hơi, mặc dù lúc này nhìn Tư Đồ Không rất bình tĩnh nhưng cô rất hiểu anh ta, cô biết bây giờ anh ta không hề bình tĩnh chút nào. Tư Đồ Không đang tức giận, cực kỳ tức giận.
Cô ở bên Tư Đồ Không năm năm nhưng chưa từng thấy anh ta tức giận như vậy bao giờ.
Cô sợ Tư Đồ Không thật sự sẽ làm ầm ĩ mọi chuyện lên ở đây. Mặc dù theo phong cách thường ngày của Tư Đồ Không, chuyện đó không chắc sẽ xảy ra nhưng hôm nay rõ ràng là anh ta đang rất khác.
Cho dù thế nào thì gây ầm ĩ ở đây cũng không phải là chuyện tốt.
“Sao? Cô sợ rồi sao? Sợ tôi làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Bùi Dật Duy?” Khóe môi Tư Đồ Không nhếch lên thành một đường hơi cong, động tác nhếch mép này nhìn có vẻ hơi cứng nhắc: “Hay là cô chột dạ?”
Cô vội vàng muốn rời đi như vậy?
Là vì sợ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Bùi Dật Duy?
Hay là vì bản thân cô đang chột dạ?
Liễu Ảnh cau mày, câu trước của anh ta cô còn có thể hiểu được, nhưng câu sau anh ta nói vậy là có ý gì? Cái gì mà cô chột dạ chứ?
Cô chột dạ cái gì? Cô có gì mà phải chột dạ?
Vì Liễu Ảnh đang mải suy nghĩ câu hỏi này nên cô không lập tức đáp lại.
“Ha…” Tư Đồ Không cười lạnh, nụ cười đó mang theo sự châm chọc không thể rõ ràng hơn được: “Xem ra đúng là cô chột dạ rồi.”
Tư Đồ Không nhìn cô, anh ta càng nhếch khóe môi thêm lên, trông càng có vẻ lạnh lùng, cứng ngắc hơn: “Cô chột dạ cái gì?”
“Rốt cuộc là anh định nói gì?” Liễu Ảnh hơi khó chịu, cô không phải đồ ngốc, cô nghe ra được trong câu nói của Tư Đồ Không có ẩn ý gì đó, cô cũng lờ mờ đoán ra được ý của anh ta là gì.
“Nghe không hiểu sao?” Đôi mắt của Tư Đồ Không lại nheo lại, cảm giác nguy hiểm không ngừng lan ra xung quanh: “Cô nghe không hiểu, hay là cô giả vờ không hiểu. Cô làm thì cũng đã làm rồi, có gì mà không hiểu chứ. Hay là cô dám làm nhưng không dám nhận.”
Tư Đồ Không dừng lại một chút, đến khi nói tiếp, giọng nói của anh ta càng âm trầm và lạnh lùng hơn: “Nói đi, cô đã làm những việc gì có lỗi với tôi rồi?”
“Tư Đồ Không, anh đừng nói linh tinh.” Liễu Ảnh giật mình kinh ngạc, sắc mặt thay đổi rõ ràng. Câu nói của Tư Đồ Không đã quá rõ, đương nhiên là cô đã hiểu ra rồi.
Làm chuyện gì có lỗi với anh ta sao?
Cô và Bùi Dật Duy không hề làm gì cả.
“Tôi nói linh tinh? Là tôi nói linh tinh sao?” Tư Đồ Không cười khinh bỉ: “Chuyện do cô làm ra, cuối cùng lại thành tôi nói linh tinh.”
“Tôi không làm gì cả, tôi không như những gì anh nghĩ đâu…” Khuôn mặt Liễu Ảnh rõ ràng đã tỏ vẻ khó chịu, cô đang tức giận, cô thật sự không ngờ Tư Đồ Không lại hiểu lầm cô như vậy.
Con ngươi Tư Đồ Không thoáng dao động, trái tim anh ta cũng khẽ lỡ mất một nhịp, anh ta vẫn vô thức muốn tin vào những lời Liễu Ảnh nói. Nhưng nghĩ đến chuyện tối nay, nghĩ đến tất cả những chuyện đã xảy ra vào tối nay rồi liên hệ tất cả mọi thứ với nhau, anh ta không thể nào tin tưởng cô được nữa.
“Cô và Bùi Dật Duy ở trong phòng nghỉ hơn ba tiếng đồng hồ với nhau, vậy mà cô nói là cô không làm gì? Chẳng lẽ hai người chỉ ngồi nói chuyện với nhau thôi sao? Liễu Ảnh, cô coi tôi là kẻ ngốc đấy à?” Cũng không thể trách Tư Đồ Không không tin, trong tình huống như vậy, cho dù là ai cũng không thể tin tưởng.
Nếu chỉ có nói chuyện, bàn công việc thì có thể ngồi ở bên ngoài, cần gì phải vào trong phòng nghỉ.
Hơn nữa hai người ở cùng nhau hơn ba tiếng đồng hồ, bảo Tư Đồ Không tin tưởng chuyện này thế nào được đây.
“Vậy là anh nghĩ chúng tôi đã làm những gì?” Trái tim Liễu Ảnh trùng xuống, có chút giá lạnh, cô cảm thấy tủi thân, sao Tư Đồ Không có thể sỉ nhục cô như vậy?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!