Chương 1570
Có thể khiến Bùi Dật Duy phải tự tay giết chết Bùi Doanh, đã vậy cho đến tận giờ phút này vẫn không hề tỏ ra hối hận, Liễu Ảnh tin rằng chắc chắn Bùi Doanh đã gây ra tội ác tày trời, chắc chắn Bùi Doanh phải đáng chết lắm.
Tuy nhiên, Bùi Doanh đáng chết thì có thể trừng trị tội ác của cô ta bằng pháp luật, sao Bùi Dật Duy lại phải ra tay giết Bùi Doanh?
Cho dù chuyện này có nguyên nhân, cho dù Bùi Dật Duy không đền mạng, thì chắc chắn anh ta cũng phải ngồi tù vì đã giết Bùi Doanh.
Bùi Dật Duy ngẩng lên thoáng nhìn Liễu Ảnh, không nói không rằng, trong lòng anh ta hiểu quá rõ, e rằng pháp luật cũng không thể nào xử lý được việc mà Bùi Doanh đã làm với anh ta.
Phải xử lý thế nào? Phải định tội cho Bùi Doanh ra sao?
Nếu như anh ta là phụ nữ, còn Bùi Doanh là đàn ông thì may ra còn có thể khép tội được, thế nhưng anh ta là đàn ông, còn Bùi Doanh là phụ nữ, trong chuyện này, phụ nữ luôn luôn là phái yếu.
Cho dù có đi kiện Bùi Doanh đã chuốc thuốc anh ta, làm ra loại chuyện đó thì cũng phải có người tin đó là sự thật mới được.
Cho dù cảnh sát có tin đi chăng nữa, chỉ sợ họ cũng sẽ coi như nghe một câu chuyện hài hước, sợ là cũng sẽ chẳng lập hồ sơ vụ án.
Anh ta hiểu rất rõ điều này, nhưng với những gì Bùi Doanh đã gây ra với anh ta thì trong suy nghĩ của anh ta, Bùi Doanh đáng chết. Anh ta sẽ không tha cho cô ta, cho nên chỉ có thể tự mình ra tay.
Anh ta không hối hận, không hề hối hận một chút nào cả.
Làm ra loại chuyện như thế thì dù Bùi Doanh có chết mười lần cũng không đủ.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Liễu Ảnh thầm thở hắt ra một hơi, hiện giờ cuối cùng cô cũng đã lấy lại được bình tĩnh: “Anh nói rõ ràng xem rốt cuộc là chuyện gì? Để tiếp theo chúng ta còn dễ bề nghĩ cách đối phó.”
Sự việc đã xảy ra rồi, giờ đã biến thành tình huống tồi tệ nhất, vậy thì điều duy nhất cần phải làm bây giờ là nghĩ cách để cố gắng giành được điểm có lợi cho Bùi Dật Duy.
Nghe những lời Liễu Ảnh nói, sắc mặt Bùi Dật Duy trầm hẳn xuống, sao anh ta có thể kể cho người khác biết chuyện như vậy được.
“Bùi Dật Duy, chuyện đã xảy ra rồi, hơn nữa anh cũng đã quyết định ngày mai sẽ đi tự thú, nếu như anh đã muốn tự thú thì chuyện này sẽ không thể lấp liếm được, không che giấu được gì đâu, cho nên anh còn có cái gì để mà che giấu nữa đây?” Liễu Ảnh dừng lại một lúc, đồng tử hơi dao động: “Anh muốn giấu Nhã Thanh sao? Anh cảm thấy chuyện này có thể giấu được Nhã Thanh chắc? Cho dù anh không còn liên lạc với Nhã Thanh nữa thì Nhã Thanh cũng sẽ biết thôi, chưa kể anh còn định chuyển toàn bộ cổ phần công ty và tất cả tài sản của anh cho Nhã Thanh nữa.”
Liễu Ảnh biết vì sao anh ta lại muốn giấu diếm. Bùi Dật Duy không phải kiểu người quá bận tâm tới cách nhìn nhận của người khác, điều duy nhất anh ta bận tâm không gì ngoài cách nhìn nhận của Hàn Nhã Thanh.
Nhưng muốn giấu Hàn Nhã Thanh chuyện này là điều bất khả thi.
“Biết đâu tôi có thể nghĩ cách giúp anh, nếu như anh cảm thấy không muốn cho Nhã Thanh biết, tôi có thể nghĩ cách che đậy giúp.” Liễu Ảnh biết cách làm thế nào để có thể thuyết phục được anh ta.
“Đương nhiên, anh không cần thiết phải giấu tôi, hai chúng ta cũng coi như bạn nối khố, cũng coi như anh em đúng không. Anh nói ra, có lẽ tôi sẽ giúp được phần nào.” Liễu Ảnh vẫn luôn che giấu tình cảm của mình đối với Bùi Dật Duy bấy lâu, chưa bao giờ để lộ, đương nhiên lúc này cô lại càng không bộc lộ ra.
Bùi Dật Duy đang giằng xé trông thấy, anh ta nhìn Liễu Ảnh, ngẫm nghĩ một lát rồi chật vật cất lời: “Cô ta chuốc cho tôi uống thứ thuốc ấy, sau đó…”
“Hả? Thuốc gì?” Liễu Ảnh nhất thời không kịp nghĩ ra, đợi đến lúc nhìn thấy vẻ phẫn nộ và ghê tởm hiện rất rõ trên khuôn mặt bối rối của Bùi Dật Duy, cô mới hiểu ra được.
Liễu Ảnh bàng hoàng, không đời nào cô có thể nghĩ tới tình huống này.
Bùi Doanh chuốc thuốc Bùi Dật Duy, sau đó bọn họ có quan hệ với nhau?
Trời ạ, rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ, ả đàn bà Bùi Doanh kia điên rồi sao?