CHƯƠNG 157: CẬU BA NHÀ HỌ DƯƠNG PHÁT HIỆN (1)
Cô vào lúc này, nhìn cực kỳ mê người, cực kỳ…
Chỉ là vào đúng lúc này, điện thoại của Dương Tầm Chiêu lại vang lên, Hàn Nhã Thanh giống như đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng nâng tay cản trước mặt anh.
Dương Tầm Chiêu thầm thở hắt ra một hơi, lấy điện thoại ra, mắt hơi trầm xuống.
Dương Tầm Chiêu nghe điện thoại xong rồi rời đi.
Sau khi giải trừ cảnh báo rồi, Hàn Nhã Thanh lại liên lạc với Nhạc Hồng Linh, gần năm phút sau Nhạc Hồng Linh mới gửi lại cho cô một tin nhắn, bảo cô vào lúc hai giờ tối nay đi đến khách sạn Hoàn Vũ, phòng 2204 tìm Tống Vân.
Lúc nhìn thấy mấy chữ khách sạn Hoàn Vũ, mắt của Hàn Nhã Thanh theo bản năng lóe lên, buổi tối năm năm trước, cô cũng ở trong khách sạn Hoàn Vũ cùng người đàn ông kia…
Hơn nữa, cô nhớ lúc đó cô cũng ở lầu 22, phòng 2202.
Chuyện này hình như quá trùng hợp rồi, chuyện trùng hợp như thế làm trong lòng Hàn Nhã Thanh có hơi…
Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một lúc rồi quyết định gọi một cuộc điện thoại cho Dương Tầm Chiêu, dù sao nhiệm vụ của ngày hôm nay cũng có hơi đặc biệt, thời gian cũng quá đặc biệt, cô cũng không thể vào lúc hai giờ sáng chạy ra khỏi biệt thự của Dương Tầm Chiêu đến khách sạn Hoàn Vũ được.
Nếu như cô lấy được phần tài liệu kia rồi quay về thì cũng đã quá trễ rồi, không bằng khỏi về luôn, tránh cho Dương Tầm Chiêu càng thêm nghi ngờ.
“Chồng ơi, tối nay em có việc, có thể không về nhà không?” Điện thoại vừa kết nói, giọng điệu nói chuyện của Hàn Nhã Thanh cực kỳ tốt, cực kỳ dịu dàng.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy chuyện này chẳng có vấn đề gì cả, miễn bàn đến việc cô và Dương Tầm Chiêu chỉ là hôn nhân hợp đồng, cho dù có là vợ chồng thật sự thì ai mà không có lúc có trường hợp đặc biệt chứ.
Lại nói, khoảng thời gian này Dương Tầm Chiêu cũng thường xuyên không về nhà ngủ vào buổi tối.
“Không được.” Dương Tầm Chiêu từ chối vô cùng dứt khoát nhanh nhẹn, hơn nữa hoàn toàn không có đường thương lượng.
Lá gan của cô đúng là càng lúc càng lớn mà, lại còn muốn tối không về nhà ngủ nữa chứ?
Sau khi kết hôn, anh chưa từng hạn chế tự do của cô, ngày nào cô cũng đến Hàn thị đi làm, có nhiều lúc cô về nhà còn trễ hơn cả anh, anh cũng đều nhịn, nhưng mà nếu như cô muốn suốt đêm không về nhà thì anh tuyệt đối không thể nhịn được.
Môi Hàn Nhã Thanh nhịn không được giật giật, sao người này lại không chịu nói lý gì hết vậy?
“Chồng ơi, em thật sự có việc.” Hàn Nhã Thanh cố nén tức giận, giọng nói càng mềm mại hơn, cô và Dương Tầm Chiêu sống chung với nhau một đoạn thời gian rồi, cô phát hiện ra Dương Tầm Chiêu là kiểu người ăn mềm không ăn cứng.
Cho nên, cô cảm thấy chỉ cần cô dịu dàng hơn một chút thì sẽ có thể dễ thương lượng với Dương Tầm Chiêu hơn.
“Không thương lượng gì hết.” Chỉ là, Dương Tầm Chiêu trả lời càng thêm kiên quyết, rất nhiên khi đối mặt với chuyện này, mặc kệ cô có thái độ như thế nào thì Dương Tầm Chiêu cũng sẽ không lùi bước.
Hàn Nhã Thanh chớp mắt, sau đó trực tiếp cúp điện thoại, không thương lượng thì không thương lượng.
Dương Tầm Chiêu thấy cuộc điện thoại bị ngắt ngang, mắt hơi lóe lên, tính tình của người phụ nữ này càng lúc càng lớn, vậy mà còn dám cúp ngang điện thoại với anh nữa.
Dương Tầm Chiêu đang định gọi qua lại.
“Tổng giám đốc đang họp.” Thư lý Lưu đứng ở phía sau Dương Tầm Chiêu nhịn không được nhắc nhở.
Cuộc họp hôm nay là cuộc họp cổ đông, mấy cổ đông đều đến đây vì chuyện đầu tư cho Hàn thị.
Mấy vị cổ đông đều cảm thấy lấy tình hình hiện tại của Hàn thị, Dương thị đầu tư vào là quá mạo hiện, đều không đồng ý với quyết định của tổng giám đốc.
Đây chính là chuyện liên quan đến công ty của phu nhân.
Lúc tổng giám đốc nhận điện thoại đã có chút không thích hợp, nhận điện thoại xong lại còn muốn gọi điện thoại tiếp nữa?
Mấy vị cổ đông còn đang nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc kia kìa.
Dương Tầm Chiêu ngước mắt, nhìn mấy vị cổ đông đang nhìn chằm chằm anh, dừng động tác gọi điện thoại lại.
Dương Tầm Chiêu nghĩ, lúc nãy anh đã thể hiện thái độ đủ rõ ràng, nói cũng đủ rõ ràng rồi, cho nên tối hôm nay chắc là cô không dám không về nhà đâu.
Nhưng mà, tối nay Hàn Nhã Thanh lại cố tình không về đó.
Nhưng mà, Dương Tầm Chiêu bởi vì có chuyện quan trọng đột xuất cho nên cũng không kịp chạy về nhà, bởi vì cần đi lấy tài liệu, lúc tối Dương Tầm Chiêu cũng chạy đến khách sạn Hoàn Vũ.
Dương Tầm Chiêu vào phòng của Tịch Xuyên lấy tài liệu, cho nên anh cũng phải lên tầng 22.
Hàn Nhã Thanh dựa theo thời gian Nhạc Hồng Linh bảo, vào lúc hai giờ sáng, đi vào khách sạn Hoàn Vũ,
Hàn Nhã Thanh có ngụy trang một chút, không trang điểm theo kiểu cô hai nhà họ Hàn, đương nhiên cũng không phải kiểu ăn mặc lúc cô công khai lộ diện ở nước M lúc trước.
Thuật trang điểm hiện nay có thể coi như thuật đổi mặt luôn rồi, Hàn Nhã Thanh sau khi tỉ mỉ ngụy trang rồi như đổi thành một người khác, mặc kệ là người từng biết cô là cô hai nhà họ Hàn, hay người từng biết cô là tiến sĩ tâm lý, thì e rằng bây giờ cũng không nhận ra cô được.
Hàn Nhã Thanh thuận lợi vào phòng 2204, khi Tống Vân nhìn thấy cô, ngay cái nhìn đầu tiên cũng không nhận ra cô, thiếu chút nữa là đánh nhau với cô rồi.
“Tôi là Hàn Nhã Thanh.” Hàn Nhã Thanh liên tục thông báo thân phận.
Tống Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi, bây giờ mới mở cửa ra cho cô vào: “Trời ơi, kỹ thuật trang điểm của cô càng ngày càng lợi hại hơn đó, ngay cả tôi cũng không nhận ra được.”
“Tài liệu đây, cầm cho kỹ, nhất định không thể để lọt vào tay của mấy người đó.” Đóng cửa, Tống Vân nhanh chóng cầm một cái thẻ nhớ đưa cho Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh cầm lấy, nhìn thoáng qua, sau đó trực tiếp cởi áo sơ mi ra, giấu thẻ nhớ vào lớp trong của áo lót.
Cô giấu ở chỗ thế này, người khác muốn lấy được cũng sợ là rất khó.
“Cô không sợ gặp được lưu manh…” Tống Vân nhìn thoáng qua, cười gian nói: “Dáng người của cô đừng nói là đàn ông, một người phụ nữ như tôi nhìn còn mê, nhịn không được muốn sờ một chút.”
Lúc Tống Vân nói chuyện còn vươn tay giả bộ như muốn sờ ngực cô nữa.
“Biến.” Hàn Nhã Thanh nhanh nhẹn tránh đi.
“Tôi đi trước đây.” Hàn Nhã Thanh cũng không ở lại đây lâu, lúc cô vào nơi này thì đã phát hiện ra có người đang theo dõi nơi này, tuy rằng cô đã tránh đi những chỗ theo dõi đó, những mà cũng không thể bảo đảm sẽ không bị bọn họ phát hiện ra, ở lại đây lâu thì sẽ rất nguy hiểm.
Đương nhiên, bây giờ những người đó theo dõi Tống Vân, trong khoảng thời gian ngắn Tống Vân muốn rời khỏi thành phố A chỉ sợ là hơi khó, chuyện này sau này cô sẽ nghĩ cách sau, bây giờ chuyện quan trọng nhất là lấy tài liệu đi.
Hàn Nhã Thanh cũng không nói thêm gì nữa, cô mở cửa phòng ra, quan sát một lúc, không thấy có điều gì khác thường thì mới mở cửa phòng ra.
Hàn Nhã Thanh vừa bước ra khỏi phòng đã đi ngay đến chỗ thang máy.
Lúc cô đi lên đã sử dụng thang máy chuyên dụng, tính ẩn nấp của thang máy chuyên dụng sẽ tốt hơn, cũng sẽ an toàn hơn.
Bởi vì trong đoạn thời gian này rất ít người, người bình thường cũng không dùng thang máy chuyên dụng, cho nên bây giờ thang máy vẫn còn đang ngừng ở tầng 22.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!