Chương 1569
Vậy chi bằng anh ta nói cho Liễu Ảnh biết, nhờ Liễu Ảnh giấu Hàn Nhã Thanh giúp, như vậy có lẽ còn giấu được mọi chuyện.
Nghĩ thông chuyện này xong, Bùi Dật Duy ngẩng đầu lên, nhìn về phía Liễu Ảnh. Môi anh ta mấp máy và nói rất chậm: “Tôi đã giết người.”
Khi nói câu này thái độ của anh ta rất bình tĩnh, giọng nói cũng tự nhiên, không hề có chút căng thẳng hay lo sợ nào, giống như chỉ đang nói hôm nay trời rất đẹp.
Nhưng Liễu Ảnh lại kinh ngạc đến mức làm đổ cả chiếc cốc trước mặt, hai mắt cô ta trợn tròn nhìn về phía Bùi Dật Duy bằng ánh mắt không thể tin được: “Anh, anh nói cái gì cơ?”
Liễu Ảnh còn nghi ngờ vừa nãy mình đã nghe nhầm, nghi ngờ không biết vừa nãy tai mình hay là tư duy của mình xảy ra vấn đề.
“Em không nghe nhầm đâu, tôi đã giết người.” Bùi Dật Duy biết Liễu Ảnh rất khó tin vào chuyện này, hẳn là cô ta nghi ngờ mình đã nghe nhầm, nhưng Liễu Ảnh không hề nghe nhầm, chuyện này là sự thật.
“Sao có thể như thế được? Sao có thể như thế được?” Liễu Ảnh đứng bật dậy, cô ta không tin, cô ta không tin chuyện này là thật.
Làm sao Bùi Dật Duy có thể giết người được?
“Anh đang nói đùa đúng không?” Liễu Ảnh không dám tin, cũng không muốn tin vào một chuyện như vậy.
“Tôi không nói đùa, đó là sự thật.” Bùi Dật Duy thấy cô không tin thì khẽ thở dài một hơi: “Liễu Ảnh, chuyện này là sự thật, tôi định ngày mai sẽ đi tự thú, vậy nên tôi hi vọng em có thể giúp tôi những chuyện khác.”
“Ngày mai anh đi tự thú?” Liễu Ảnh kinh ngạc hít vào một hơi, anh ta đi tự thú, giết người xong thì đi tự thú, như vậy không phải… Nhưng với tình hình hiện giờ hình như tự thú là con đường đúng đắn duy nhất có thể đi.
“Đúng vậy, đi tự thú, tôi giết người tối hôm qua, không, là sáng sớm nay. Tôi đã giải quyết xong những gì cần giải quyết vậy nên ngày mai tôi sẽ đi tự thú.” Bùi Dật Duy đã tính toán xong mọi thứ.
Bùi Dật Duy đã tính toán tất cả mọi chuyện đâu vào đấy rồi. Lúc này đây, anh ta hết sức bình tĩnh, cực kì bình tĩnh, hoàn toàn không thấy có chút xáo động nào!
“Anh có biết anh đi tự thú thì sẽ có kết cục như thế nào không?” Liễu Ảnh cảm thấy cả người mình như đang bay chấp chới, cho tới tận bây giờ cô vẫn không dám tin rằng Bùi Dật Duy lại giết người.
“Tôi biết, tôi cũng đã chuẩn bị hết rồi, lấy một mạng đền một mạng.” Có thể nói Bùi Dật Duy đã tính sẵn đến chuyện lấy một mạng đổi lấy một mạng rồi.
Thấy anh ta thốt lên câu “lấy một mạng đền một mạng” với vẻ mặt bình thản, Liễu Ảnh kinh hãi trong lòng, càng nhiều hơn thế là khó mà chấp nhận nổi, cô sực nhớ ra một vấn đề rất quan trọng: “Anh đã giết ai?”
Bùi Dật Duy hơi sửng sốt, nhưng cũng không che giấu thêm nữa, trầm giọng xuống đáp: “Bùi Doanh.”
Vẻ mặt Bùi Dật Duy vẫn luôn rất thản nhiên, ngay cả khi nói rằng lấy một mạng đổi một mạng cũng vô cùng bình tĩnh, thế nhưng lúc này khi nhắc tới Bùi Doanh, vẻ mặt anh ta lại thay đổi rõ rệt.
Cảm xúc phẫn nộ và căm ghét cùng với ý muốn giết người không hề che đậy hiện rõ rành rành trên gương mặt, như thể anh ta chỉ hận không thể giết chết Bùi Doanh thêm một lần nữa vậy.
“Bùi Doanh?” Lại một lần nữa Liễu Ảnh phải kinh ngạc: “Cô ta không phải là người chị cùng mẹ khác ba với anh mà năm xưa bác trai đưa về đấy sao?”
Liễu Ảnh biết chuyện này, năm đó nhà họ Bùi cùng gia đình cô đều chưa gặp phải biến cố, lúc tới nhà họ Bùi cô từng gặp Bùi Doanh một lần.