CHƯƠNG 1541
Nhưng mà thành chủ cũng không nên biểu hiện rõ ràng như vậy!
Không, không đúng! Cho dù thành chủ có ghét bỏ, dựa vào tính tình của thành chủ thì tuyệt đối không có khả năng biểu hiện rõ ràng như vậy.
Chuyện này không đúng!
Quản gia Trọng đã ý thức được sự việc không bình thường, nhưng mà lúc này tất cả lực chú ý của quản gia Trọng đều dồn ở trên người của thành chủ nhà mình, phải nói là đầu tiên quản gia Trọng bởi vì nhìn thấy thành chủ nhà mình cười mà kinh sợ, hiện tại lại bởi vì hành động rõ ràng không nên thuộc về thành chủ làm cho chắn động.
Thậm chí quản gia Trọng còn có suy nghĩ không phải là trong khoảng thời gian ông ta ở trên lầu, thành chủ bị người ta đổi đi rồi đó chứ?
“Ông…” Đường Vũ Kỳ ở bên cạnh quản gia Trọng đã có chút bắt mãn, cái người này có chuyện gì vậy chứ, có thể có lễ phép chút không hả, rõ ràng là lúc nãy cô bé với chú xinh đẹp nói chuyện với nhau rất vui, thế mà người này đột nhiên đứng chính giữa bọn họ, đánh gãy lời nói của bọn họ, còn tách rời bọn họ ra.
Hơn nữa lại đột nhiên nhảy xuống từ trên lầu, thiếu chút nữa đã ngã vào cô bé, nếu như không phải cô bé nhanh nhẹn nhanh chóng lui ra phía sau một bước, cho dù cái người này không ngã lên người cô bé thì cũng có khả năng đè lên cô bé.
*“Hả? Ai vậy?” Quản gia Trọng nghe thấy âm thanh đột ngột xuất hiện, ông ta giật nảy cả mình, vô thức quay người lại nhìn về phía phát ra âm thanh. Có thể là do quản gia Trọng thật sự giật mình, cho nên động tác quay người có hơi gấp gáp.
Đường Vũ Kỳ bị hành động của ông ta dọa nhảy lên một cái, lui về phía sau một bước theo bản năng, lời nói lúc nãy cũng bị ông ta dọa sợ nên nghẹn chặt trong cổ họng.
“Sao… tại sao? Tại sao lại có một đứa con nít?” Lúc quản gia Trọng nhìn thấy rõ là Đường Vũ Kỳ thì lại càng kinh ngạc, đây là con cái nhà ai vậy?
Con cái nhà ai không quan trọng, nhưng mà tại sao cô bé lại xuất hiện ở đây?
Cô bé này xuất hiện ở đây chắc chắn đã nhìn thấy thành chủ nhà ông ta, cũng chắc chắn nhìn thấy ông ta.
Vào thời điểm mấu chốt, cô bé này đã nhìn tháy lúc nãy ông ta vừa mới nhảy xuống từ trên lầu.
Ông ta phải giải thích chuyện này như thế nào đây?
Nếu như đứa nhỏ này bị hù dọa đột nhiên kêu to, gọi những người khác đến đây, vậy thì chuyện này có chút phiền phức rồi.
“Cháu vẫn đứng ở đây mà, là do ông vừa mới nhảy xuống thiếu chút nữa đã ngã vào cháu, tuổi của ông cũng đã cao, ông đừng có làm máy động tác nguy hiểm như vậy nữa. Đương nhiên, nếu như ông cứ thích làm mấy cái động tác nguy hiểm này thì cũng không có người nào quan tâm đâu, nhưng mà ít nhất ông vẫn nên nhìn cho rõ rồi hãng nhảy, ngã vào cỏ hoa ở phía dưới thì không có gì, nếu như đụng phải một cô bé đáng yêu xinh đẹp như cháu thì ông không đúng rồi.” Đường Vũ Kỳ nhìn quản gia Trọng, gò má phồng lên, có thể nhìn ra được bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đang tức giận.
Tuổi tác của người này có vẻ đã lớn rồi, tại sao làm việc lại không đáng tin cậy như vậy chứ.
Quản gia Trọng: “…”
Lúc này quản gia Trọng rất ngơ ngác, đầu tiên là bởi vì thành chủ nhà ông ta mà mông lung, hiện tại lại bởi vì đứa nhỏ trước mặt mà mông lung.
Phản ứng của cô bé này cùng với suy nghĩ của ông ta hoàn toàn không giống nhau.
Cô bé này không sợ, cũng không bị dọa kêu to, ngược lại còn dạy dỗ ông ta rất thẳng thắn.
Nhưng mà quản gia Trọng cảm thấy cô bé này nói rất đúng, chuyện này đúng là do lỗi của ông ta.
Là do trước khi nhảy ông ta đã không quan sát rõ ràng, là lỗi của ông ta, đều là lỗi của ông ta.