CHƯƠNG 1538
Kể từ lúc ông ta biết nói chuyện thì đã bắt đầu học tập, học tập các loại kiến thức, học tập các loại kỹ năng, cho nên ông ta hiểu nhiều hơn so với những người khác.
Chắc có lẽ là người nhà của đứa nhỏ này đã dạy cho cô bé rất nhiều kiến thức ở rất nhiều phương diện kể từ khi còn nhỏ, cô bé vô cùng thông minh, lại có thiên phú về phương diện này, cho nên mới có thể quan sát chính xác như thế.
“Chú ơi, cháu nói có đúng không ạ? Có phải là chú đau lòng bởi vì một người nào đó?” Đường Vũ Kỳ vẫn còn chưa quên chuyện hồi lúc nãy, hơn nữa, từ trước đến nay bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là một người có tính tình phải nói rõ ngọn nguồn, chuyện gì mà cô bé đã muốn làm thì cô bé sẽ không từ bỏ.
“Đúng vậy, chú đang đau lòng bởi vì một người.” Vốn dĩ là Trương Minh Hoàng cảm thấy ông ta có nói thì đứa nhỏ này cũng sẽ không hiểu, nhưng mà rõ ràng là đứa nhỏ này hiểu hết tất cả, hơn nữa còn hiểu rất rõ, nếu như những gì cô bé này nói là đúng, vậy thì Trương Minh Hoàng cũng không che giấu nữa.
Rốt cuộc, Đường Vũ Kỳ cũng đã nhận được câu trả lời của Trương Minh Hoàng, biết là mình không có nói sai, trên mặt của Đường Vũ Kỳ lại càng có nhiều nụ cười hơn.
Đường Vũ Kỳ suy nghĩ, vẫn là nhịn không được mà hỏi một câu: “Người đó là gì của chú vậy? Vợ chú, hay là con của chú?”
Trương Minh Hoàng: ”…”
Trương Minh Hoàng trầm mặc trong chốc lát, sau đó lại mở miệng nói lần nữa: “Là vợ… hoặc có lẽ là con.
Trương Minh Hoàng dùng chữ hoặc, bởi vì đối với vấn đề con cái, bây giờ tâm trạng của Trương Minh Hoàng có chút phức tạp.
“Bọn họ làm sao vậy ạ?” Đường Vũ Kỳ cảm thấy được sự thương tâm của Trương Minh Hoàng, cũng không nhịn được mà bắt đầu cảm thấy khổ sở thay cho ông ta.
Vợ với con của chú ấy làm sao vậy?
Lúc nãy nhìn thấy chú ấy đau lòng như thế, buồn bã như thế, có phải là vợ với con của chú ấy không còn ở trên đời nữa?
“Bọn họ…” Trương Minh Hoàng âm thầm thở ra một hơi: “Chú đã tìm vợ của chú rất nhiều năm rồi, nhưng mà vẫn không tìm được.”
Lúc Trương Minh Hoàng nói ra lời này rõ ràng là trong âm thanh mang theo máy phần trầm thấp, nhưng mà lại không có loại cảm giác âm trầm tĩnh mịch làm cho người ta không thở nồi giống như bình thường, thậm chí cảm giác bi thương đều đã phai nhạt đi rất nhiều, có thể là do sợ hù dọa cô bé.
Hoặc là do lúc nói chuyện với cô bé, ông ta không khỏi quên đi một chút bi thương.
“Vậy chú còn có thể tìm được dì ấy không?” Mắt của Đường Vũ Kỳ chớp chớp, cô bé cũng không nói lời an ủi mà là hỏi ngược lại một câu.
Đã tìm rất nhiều năm rồi, nhưng không tìm được, còn có thể tìm được nữa không?
Trương Minh Hoàng ngắn người, khóe môi mắp máy, giống như là thở ra một hơi, sau đó mới lên tiếng nói: “Không tìm được.”
Thật ra thì ông ta đã biết từ lâu là mình không tìm được, chỉ có điều ông ta vẫn không muốn thừa nhận, vẫn luôn tự lửa mình dối người.
“Chú biết rất rõ là không thể tìm được, tại sao chú cứ phải nhất định đi tìm, chú cứ cố chấp đi tìm mà lại tìm không tháy, chẳng phải làm như vậy sẽ càng đau lòng hơn à, càng sợ hơn à?” Thật ra thì Đường Vũ Kỳ không phải là người biết cách an ủi người khác, cô bé chỉ dựa theo suy nghĩ của mình, dựa theo cách nhìn nhận sự việc của mình mà xem xét chuyện này.
Trong lòng của Trương Minh Hoàng lại run lên, đúng vậy, ông ta biết rất rõ là không thể tìm được, vậy mà cứ nhất định phải đi tìm, kết quả như vậy đúng là chỉ làm mình càng đau lòng hơn, càng khổ sở hơn.
Đạo lý như thế, bây giờ lại để một đứa nhỏ năm tuổi nói cho ông ta biết?