CHƯƠNG 1530
Ông ta khó lắm mới khiến Thành chủ không còn chìm đắm trong thế giới riêng của mình nữa, khó lắm mới khiến Thành chủ có chút chuyện gì đó muốn làm, kết quả cô chủ nhà họ Đường lại không tới?
Vào khoảnh khắc đó, quản gia Trọng cảm thầy cơ thể mình đều cứng đờ, trăm tính vạn tính, tính toán xong tất cả, khó lắm mới có thể ở lại Viên phủ, kết quả người quan trọng nhát lại không xuất hiện?
Vậy những chuyện mà trước đó ông ta làm còn nghĩa lý gì nữa?
Quản gia Trọng đơ người cả nửa ngày cũng không nhúc nhích, quản gia Trọng không biết nên nói chuyện này với Thành chủ thế nào nữa.
Một lát sau, quản gia Trọng dùng sức thở ra một hơi, chuyện đã như vậy, chắc chắn là vẫn phải nói với Thành chủ.
Quản gia Trọng vẫn liều mình về thư phòng, Trương Minh Hoàng vẫn ngồi yên lặng ở chỗ cũ trong thư phòng, nhưng lần này nghe tháy tiếng mở cửa, Trương Minh Hoàng ngẩng đầu lên nhìn tới.
Bước chân của quản gia Trọng khựng lại, chỉ cảm thấy sống lưng mình có chút tê dại, phản ứng này của Thành chủ rõ ràng là muốn nghe chuyện liên quan đến cô chủ Đường, nhưng tin tức mà ông ta mang tới lại là tin tức tệ nhát.
“Thành chủ, cô chủ nhà họ Đường tối nay không có tới, nghe nói là đột nhiên có chuyện, không đến được.” Quản gia Trọng biết chuyện này là không thể giáu được, hơn nữa nếu như cô chủ nhà họ Đường không tới thì Thành chủ không cần phải ở đây lãng phí thời gian nữa.
Trương Minh Hoàng rõ ràng đã sững sờ, đôi mắt vốn dĩ không có quá nhiều dao động, lúc nãy rõ ràng lại trầm hơn một chút, khoé môi ông ta mím lại, không có nói gì.
Quản gia Trọng nhìn ông ta, trái tim thấp tha thắp thỏm, tìm bà chủ 25 năm, biệt vô âm tín, bây giờ chuyện của công chúa lại trở thành như vậy, quản gia Trọng biết Thành chủ hiện tại tâm như tro tàn, nếu như không có một chút hy vọng gì có thể kích thích được Thành chủ, thì quản gia Trọng thật sự sợ Thành chủ nhà mình sẽ chán nản không cứu được nữa.
Trương Minh Hoàng ngồi yên khoảng 1 phút, sau đó đứng dậy: “Đi thôi.”
Hôm nay ông ta đến là vì Đường Thắm Nhi, nếu Đường Thắm Nhi không có tới, thì ông ta đương nhiên cũng không cần ở lại nữa.
“Được, được.” Quản gia Trọng cũng sớm đoán được Thành chủ khi biết cô chủ nhà họ Đường không đến thì chắc chắn sẽ đi ngay, nhưng quản gia Trọng nghe thấy một câu nói nhàn nhạt của Thành chủ thế này, lại cảm thấy vô cùng đau lòng.
Nhưng quản gia Trọng cũng không còn cách khác.
Cô chủ nhà họ Đường không có tới, ông ta không thể đi bắt cóc cô chủ nhà họ Đường đến được, hơn nữa bọn họ cũng không thể trực tiếp xông vào nhà họ Đường tìm người được, dù sao giữa Quỷ Vực Chỉ Thành bọn họ và nhà họ Đường vẫn còn rất nhiều hiểu lầm.
Haiz, quan trọng đó không phải là hiểu lầm, tuy những chuyện làm với nhà họ Đường trước đây không có liên quan đến Thành chủ, Thành chủ hoàn toàn không biết, nhưng đích thực đều là người của Quỷ Vực Chỉ Thành làm.
Bọn họ không thể hoàn toàn thoái thác trách nhiệm được.
Quản gia Trọng mở cửa thư phòng ra trước mặt Trương Minh Hoàng, hai người ra khỏi thư phòng, ở bên cạnh thư phòng chính là cầu thang, trong đại sảnh bên dưới lúc này đã tràn đầy người, vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói vui vẻ không ngừng truyền lên.
Quản gia Trọng càng cảm thấy Thành chủ nhà mình quá đáng thương, Thành chủ sở hữu tài phú và quyền lực mà rất nhiều người ngưỡng mộ, nhưng người mà Thành chủ yêu lại tìm 25 năm cũng không tìm được, con gái của Thành chủ cũng không tìm được, thứ mà Thành chủ muốn nhát lại không có được.