CHƯƠNG 1528
“Thành chủ trước giờ đều là người trọng tình, vốn dĩ Thành chủ đang thương tâm vì chuyện công chúa giả, bọn họ làm loạn như vậy, tâm trạng Thành chủ càng nặng nề hơn, Thành chủ niệm tình cũ, không muốn khiến chuyện quá khó xử, hơn nữa Thành chủ thích yên tĩnh, không muốn bị bọn họ làm loạn, cho nên Thành chủ hôm nay mới cùng qua đây bàn chuyện hợp tác.” Những lời này của quản gia Trọng đã giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Bao gồm tại sao Thành chủ lại đến Viên phủ, cũng giải thích tại sao sau khi đến Viên phủ Thành chủ lại không quan tâm, không hỏi gì hết.
“Lúc này bọn họ chỉ e vẫn đang đợi ở chỗ ở của Thành chủ, đợi làm loạn với Thành chủ nữa, chỗ ông Viên yên tĩnh, có thể cho Thành chủ chúng tôi lánh một chút không.” Quản gia Trọng nói lời này thật sự đã nói Thành chủ nhà ông ta quá đáng thương rồi, vì để Thành chủ nhà mình có thể thuận lợi gặp được cô chủ nhà họ Đường, quản gia Trọng cũng thật liều lĩnh.
“Được, không vần đề gì.” Ông Viên cuối cùng cũng hiểu rồi, cũng cuối cùng hiểu tại sao Thành chủ của Quỷ Vực Chỉ Thành cứ ngồi ở thư phòng nhà ông ta không đi rồi, hoá ra là như vậy.
Nếu đã như vậy, ông Viên đương nhiên không có đạo lý từ chối, Thành chủ của Quỷ Vực Chỉ Thành là ân nhân cứu mạng của ông ta, chút việc này sao ông ta có thể không giúp được?
Hơn nữa chiều hôm nay bọn họ mới ký hợp đồng, đã là mối quan hệ hợp tác rồi, ông ta càng không muốn khoanh tay làm ngơ.
“Tối nay nhà tôi có bữa tiệc, hay là Thành chủ ở lại cùng dùng bữa đi?” Ông Viên trước đó đã gửi tin nhắn cho bà Viên rồi, liền cho rằng bà Viên đã xử lý xong chuyện của bên nhà họ Đường, cho nên ông Viên liền muốn mời Thành chủ của Quỷ Vực Chỉ Thành cùng dùng bữa.
Có Thành chủ của Quỷ Vực Chỉ Thành ở đây, người khác có thể sẽ có chút câu nệ, nhưng để mặc Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành ở thư phòng không quan tâm, thì ông Viên thật sự cảm thầy không hay.
“Không cần đâu, Thành chủ chúng tôi thích yên tĩnh, mấy năm nay, Thành chủ nhà chúng tôi ngoại trừ việc tìm bà chủ ra, thì những chuyện khác đều một mình xử lý, Thành chủ chúng tôi đã quen ở một mình rồi, bên dưới đều là khách của ông Viên, chúng tôi đều không quen biết, xuống đó cũng không hay, đến lúc đó lại khiến khách của ông Viên câu nệ không thoải mái thì lại không hay.” Quản gia Trọng nghĩ lúc này vẫn thích hợp ở một mình hơn, cho nên chỉ có thể từ chối đề nghị của ông Viên.
“Ông Viên không cần lo cho chúng tôi, Thành chủ chúng tôi quen ở một mình, có lúc có thể ở một mình đến mấy ngày máy đêm, mà tôi cũng quen ở bên cạnh Thành chủ như vậy rồi, đã quen rồi.” Quản gia Trọng biết trong lòng ông Viên áy náy, cho nên cố gắng giải thích.
“Vậy tôi bảo người mang cơm tối lên cho hai vị?” Ông Viên hiểu ý của quản gia Trọng, quản gia Trọng và Thành chủ không xuống, không chỉ là vì lo lắng quấy rầy đến những vị khách khác của ông ta, mà càng vì quản gia Trọng và Thành chủ đã quen ở một mình yên tĩnh, chỉ sợ không muốn bị người khác quấy rầy.
Nếu đã như vậy, ông Viên cũng không miễn cưỡng nữa, không nói gì nữa.
Nhưng dù gì thì cơm tối vẫn phải ăn.
“Chuyện cơm tối ông Viên cũng không cần phải phiền đâu, nếu như Thành chủ chúng tôi cần, tôi sẽ nói với ông Viên, ông Viên có thể đi chào hỏi khách khứa rồi, thật sự không cần quan tâm chúng tôi đâu.”
Quản gia Trọng nghĩ Thành chủ không đến để ăn cơm, Thành chủ đến để gặp cô chủ nhà họ Đường.
Chính sự còn chưa hoàn thành, thì Thành chủ chắc chắn cũng không có tâm tư ăn cơm đâu.
*….Vậy được.” Quản gia Trọng đã nói đến nước này rồi, ông Viên cũng không biết mình còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể đồng ý.
Ông Viên lại nhìn sang Trương Minh Hoàng một cái, nhìn thấy Trương Minh Hoàng vẫn yên lặng ngồi ở đó không có chút phản ứng nào, ông Viên nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Hoá ra Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành lợi hại như vậy cũng có lúc khó xử.
Sau khi ông Viên xuống lầu, chỉ nhìn thấy ông cụ Đường và bà cụ Đường ngồi ở trong đại sảnh, không có nhìn thầy những người nhà họ Đường khác, ông Viên khẽ thở phào một hơi, xem ra, sau khi nhận được tin nhắn của ông ta thì vợ mình đã sắp xếp xong rồi.
Đường Thắm Nhi và hai bé cưng nhà họ Đường đều không có tới.
*Ơ, hoá ra ông ở nhà à? Tôi nghe quản gia nói ông ra ngoài rồi, tôi đang chuẩn bị gọi điện cho ông đây.”
Bà Viên nhìn thấy ông Viên từ trên lầu đi xuống thì có chút bắt ngờ.
“Tôi ra ngoài khi nào, tôi luôn ở nhà mà.” Ông Viên càng bắt ngờ hơn, ông ta rõ ràng trước đó đã gửi tin nhắn nói rõ tình hình với bà ta rồi mà, bà ta hỏi lời này có chút kỳ quái.
“Quản gia nói ông ra ngoài rồi.” Bà Viên sững sờ, có chút ngơ ngác, chuyện là sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!