CHƯƠNG 143: BỊ CẬU BA DƯƠNG PHÁT HIỆN RỒI
Mộng Nhược Đình khẽ giật mình, ánh mắt lấp lánh, cô chẳng qua chỉ là tùy tiện đoán mà thôi, mà hình như anh đã tưởng là thật, hơn nữa phản ứng này của anh hơi vội vàng.
Xem ra rất là để ý đấy!
Nếu nói như vậy, cuộc hôn nhân của anh là thật lòng, chứ không phải chỉ là để cho ông cụ Dương xem.
Thế này thì cô yên tâm rồi, mẹ cũng có thể yên tâm.
Chỉ là không biết người nào đó lúc này ở một mình trong phòng rốt cuộc là đang làm gì? Có phải thực sự đang buồn bã đau khổ như cô đoán không?
Nếu đúng là vậy, thì tốt, mà nếu không thì sao?
Dương Tầm Chiêu đi lên tầng, đi thẳng tới bên ngoài cửa phòng Hàn Nhã Thanh, còn chưa mở cửa, anh đã nghe thấy tiếng cười của Hàn Nhã Thanh từ bên trong truyền ra.
Con ngươi của Dương Tầm Chiêu tối sầm lại, anh không gõ cửa, mà trực tiếp đẩy cửa phòng vào.
“Được, đi đi.” Ở trong phòng, Hàn Nhã Thanh đang đeo tai nghe, nằm sấp chân giường, hai chân co lên, không biết đang gọi video với ai, cười nói vui vẻ, trông rất thoải mái.
Buồn bã đau khổ? Buồn bã đau khổ cái khỉ khô!!
Hiện tại cô đang quá tập trung gọi video với người khác, lại đeo thêm tai nghe, nên khi anh đi vào, cô không hề phát hiện ra.
Hàn Nhã Thanh lúc này đang gọi video với con gái cưng, cho nên không quá chú ý đến những chuyện khác.
Đương nhiên, chủ yếu là vì cô nghĩ thời gian này Dương Tầm Chiêu và Mộng Nhược Đình đang anh anh em em tình cảm với nhau, sẽ chẳng có ai đến quấy rầy cô đâu.
Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy trước mặt mình hơi tối đi, aoo theo bản năng đưa mắt lên nhìn, liền nhìn thấy Dương Tầm Chiều đang đứng trước giường của cô.
Vào khoảnh khắc đó, Hàn Nhã Thanh cảm giác như khắp người đang đổ mồ hôi lạnh.
Anh ta vào lúc nào vậy? Sao cô không biết?
Quả thật là quá sơ suất, nhưng may mà vừa nãy Vũ Kỳ nói muốn đi lấy đồ chơi mới cho cô xem, cho nên không xuất hiện trên màn hình, chắc anh ta chưa nhìn thấy đâu.
Hàn Nhã Thanh lặng lẽ tắt cuộc gọi video.
Cô luôn luôn không muốn bị người khác phát hiện ra chuyện của cô với Vũ Kỳ và Minh Hạo, cô không muốn hai bé con của cô gặp phải bất cứ tổn thương gì, cũng không muốn tạo ra rắc rối không cần thiết.
Dương Tầm Chiêu đương nhiên đã nhìn thấy động tác tắt video của cô, mắt khẽ híp lại, cảm giác nguy hiểm toát ra tăng thêm vài phần.
Cô đang gọi video nói chuyện với ai? Vừa thấy anh là tắt ngay, cô sợ anh nhìn thấy sao?
“Anh vào đây làm gì?” Hàn Nhã Thanh khẽ thở ra, cố hết sức giữ bình tĩnh.
“Sao? Tôi không được vào à?” Giọng nói của Dương Tầm Chiêu bây giờ lạnh như băng, khiến người ta nghe liền có cảm giác sởn tóc gáy.
“Cô Mộng đâu? Anh không ở cùng cô ấy à?” Hàn Nhã Thanh thấy lạ, anh ta bị làm sao thế? Cô Mộng đến đây, chẳng phải anh ta nên vui sao?
Sắc mặt Dương Tầm Chiêu lập tức đen sì, sao anh lại muốn xé xác cô ra thế không biết!
Nhìn thấy anh đột nhiên trở nên đáng sợ, Hàn Nhã Thanh mím chặt môi, không nói thêm lời nào nữa.
Bây giờ rõ ràng anh đang không vui, cô không ngu mà tự đưa mình vào họng súng.
“Vừa gọi video với ai đấy?” Dương Tầm Chiêu nghĩ đến bộ dạng vui vẻ của cô khi anh vừa bước vào, trong lòng liền cảm thấy buồn bực.
Cô vứt anh lại ở phòng khách, còn mình chạy lên phòng gọi video với người khác, lại còn vui vẻ như thế nữa chứ!!
Hàn Nhã Thanh mắt lóe sáng, nghĩ xem nên giải thích với anh thế nào, cô không muốn để lộ chuyện của hai bé con.
Một khi chuyện này lộ ra, cô chưa kết hôn đã có con, không rõ ba bọn trẻ là ai, những điều này sẽ trở thành thứ vũ khí sắc bén làm tổn thương hai bé con của cô, cô quá hiểu cái vòng luẩn quẩn này rồi.
Nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa biết ba ruột của con mình là ai, muốn cho con nhận ba cũng không biết đi đâu mà nhận.
Chỉ là, ngay lúc này, điện thoại của cô đột nhiên rung lên, là tiếng có cuộc gọi video, là Vũ Kỳ gọi tới.
Lúc Hãn Nhã Thanh nhìn thấy yêu cầu gọi video, mắt cô lóe lên, trái tim cũng khẽ run rẩy theo.
“Nghe đi.” Dương Tầm Chiêu bây giờ đang đứng cạnh giường cô, điện thoại của cô lại đặt trên giường, lúc mấy chữ kia hiện lên trên màn hình điện thoại của cô, anh đã thấy vô cùng rõ ràng.
Cục cưng yêu dấu!!
Cái tên này được lắm đấy!!
Anh lại muốn xem xem cục cưng yêu dấu này của cô là ai?
Nếu như anh không đoán nhầm, mấy lần cô gọi điện thoại cười toe toét ấy, chắc hẳn cũng là người này.
Hàn Nhã Thanh thực sự không muốn nghe, bây giờ cô càng muốn tắt ngay đi, sau đó tắt máy luôn nhưng bây giờ dưới ánh nhìn như có thể giết người bất cứ lúc nào của Dương Tầm Chiêu, ngón tay cô rõ ràng đã ở gần như thế, nhưng thực sự không dám ấn xuống.
“Hàn Nhã Thanh, cô thử tắt xem?” Dương Tầm Chiêu dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, bất ngờ thấp giọng gầm gừ.
Tay Hàn Nhã Thanh vừa hay chạm vào điện thoại, bị anh quát như thế, tay cô run rẩy, sau đó lại thực sự tắt mất yêu cầu cuộc gọi của Vũ Kỳ.
Cô… thực sự không cố ý mà!!
Nhưng, có lẽ anh không tin đâu.
Dương Tầm Chiêu nheo mắt lại, trong hơi thở lạnh lẽo cuốn theo một cơn giông bão đầy nguy hiểm.
Giỏi, giỏi lắm, cô to gan lắm rồi! Dám tắt thật cơ mà!
Hàn Nhã Thanh ngẩng đầu nhìn anh, lúc chạm mắt với anh, lại khẽ khàng thở ra một hơi lạnh.
Trước nay cô luôn bình tĩnh, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng cô lại cảm thấy run sợ.
“Tay run, không cẩn thận ấn nhầm thôi.” Hàn Nhã Thanh nghĩ không cần biết anh có tin hay không, cô vẫn cần phải giải thích một chút đã.
“Nói câu này bản thân cô có tin được không?” Dương Tầm Chiêu đã lại híp mắt một lần nữa, anh nhìn chằm chằm vào cô, hơi thở nguy hiểm như đang rất muốn nuốt trọn lấy cô.
Lời này của cô có lừa quỷ, quỷ cũng không tin.
“Tin.” Hàn Nhã Thanh ngây người, sau đó nghiêm túc gật đầu, lời cô nói đương nhiên cô phải tin chứ, hơn nữa cô đang nói thật mà.
“Không cẩn thận ấn nhầm sao? Hửm?” Dương Tầm Chiêu nhìn khuôn mặt vô tội của cô, bỗng nhiên nở nụ cười, ắt hẳn anh bị cô chọc tức rồi, tức giận đến mức bật cười.
Anh không cần phải phí lời với cô nữa.
“Ừm.” Hàn Nhã Thanh gật đầu. Cứ thế ngẩng đầu lên nhìn anh, cô cảm thấy cổ rất mỏi, nhưng cô vẫn tiếp tục kiên trì, không cử động.
Thấy cô gật đầu, khóe miệng Dương Tầm Chiêu cong lên, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Được, cho cô một cơ hội, bây giờ gọi lại đi.”
Nếu cô đã nói là ấn nhầm, vậy thì anh sẽ cho cô một cơ hội sửa sai.