CHƯƠNG 1400: PHÁT HIỆN! (2)
Tiểu Cửu nhìn cậu Hàn đôi mắt chớp chớp, có chút khó hiểu, có chút mê man, nhưng mà Tiểu Cửu vẫn dựa theo ý tứ của cậu Hàn nói: “Gần đây thành chủ không ở thành phố A, hình như là đi nước R tự mình xử lý chuyện.”
“Cô nói thành chủ tự mình đi nước R để xử lý chuyện của tôi?” Trình Nhu Nhu ngây người, sau đó trực tiếp kinh sợ kêu ra tiếng, cách điện thoại Tiểu Cửu đều có thể nghe ra sự hưng phấn và vui mừng trong âm thanh của Trình Nhu Nhu.
Nhưng mà Tiểu Cửu cũng mơ hồ, cho dù thành chủ thật sự đi nước R xử lý chuyện, xử lý cũng là xử lý chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, sao lại thành xử lý chuyện của Trình Nhu Nhu?
Đầu óc Trình Nhu Nhu chứa cái gì vậy?
“Vậy không được, không được, thành chủ tự mình đi xử lý chuyện này, vậy Dương Tầm Chiêu nhất định sẽ bị đã kích không có năng lực đánh trả, tôi càng muốn cầu xin thay cho Dương Tầm Chiêu, vì vậy tôi càng muốn gặp thành chủ.” Trình Nhu Nhu lại nghĩ tới hậu quả của chuyện này, đầu óc hiếm khi xoay chuyển rất nhanh, chỉ tiếc là cô ta hoàn toàn dựa vào suy nghĩ của mình, hoàn toàn hiểu sai ý.
Tiểu Cửu trực tiếp không nói gì, cơ bản là không biết nói cái gì.
“Vậy nếu không thì cô Trình đi nước R đi.” Tiểu Cửu không muốn trả lời, nhưng mà cậu Hàn viết một hàng chữ đưa tới trước mặt của Tiểu Cửu, Tiểu Cửu liền đọc theo đó.
“Đi nước R?” Đầu bên kia điện thoại Trình Nhu Nhu sững sờ: “Nghe nói bên kia rất loạn, mỗi ngày đang đánh nhau nên rất nguy hiểm.”
Trình Nhu Nhu không hề có tâm cơ, hoàn toàn là nghĩ cái gì là nói cái đó.
Tuy rằng cô ta muốn cầu xin thay cho Dương Tầm Chiêu, nhưng mà cũng không muốn tự mình đi mạo hiểm.
Bùi Doanh hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cái, Trình Nhu Nhu này thật sự ngu ngốc hết thuốc chữa.
Bùi Doanh tức thì tức nhưng vẫn ở bên tai Trình Nhu Nhu nói nhỏ vài câu.
“Tôi, tôi sợ tôi đi sẽ gây thêm phiền toái cho thành chủ, đến lúc đó thành chủ vừa phải xử lý chuyện tình vừa phải phân tâm chăm sóc tôi.” Trình Nhu Nhu dựa theo lời của Bùi Doanh nói cho cô ta đem lời nói làm cho chu toàn trở lại.
Nhưng mà Tiểu Cửu không ngốc, huống chi lời nói dối này của Trình Nhu Nhu quá mức cứng nhắc.
Tiểu Cửu nhịn không được cười lạnh trong lòng, chính mình sợ nguy hiểm liền sợ nguy hiểm, nói cái gì mà sợ thành chủ phân tâm?
Trước kia thành chủ đối với Trình Nhu Nhu mặc kệ không hỏi, Tiểu Cửu vẫn luôn cảm thấy không thích hợp, nhưng mà nghe Trình Nhu Nhu nói, Tiểu Cửu cũng thấy không đáng thay cho thành chủ.
Trình Nhu Nhu rõ ràng biết nước R rất nguy hiểm, vừa rồi cô ta mới nói thành chủ đi nước R, Trình Nhu Nhu cũng không có nửa câu vì thành chủ lo lắng, Trình Nhu Nhu chỉ có nghĩ đến chuyện của chính mình, chỉ có lo lắng cho an nguy của chính mình.
“Cô đã không muốn đi nước R vậy thì chỉ có thể chờ thành chủ trở lại.” Lúc này đây giọng nói của Tiểu Cửu lạnh hơn vài phần, ấn tượng đối với Trình Nhu Nhu thêm tệ hơn, chẳng trách thành chủ không thích Trình Nhu Nhu, Trình Nhu Nhu là cái dạng này thì cho dù ai cũng không thích nổi.
“Vậy lúc thành chủ từ nước R trở về cô có thể nói cho tôi biết một tiếng được không, đến lúc đó tôi lại đi gặp thành chủ.” Trình Nhu Nhu hoàn toàn không có nghe thấy sự khác thường trong giọng nói của Tiểu Cửu, Trình Nhu Nhu vẫn chỉ có nghĩ tới chuyện của mình.
“Ừ.” Tiểu Cửu lấp lửng đáp lại một tiếng, dù sao thành chủ cơ bản là không có đi nước R nào cả.
“Anh có ý gì? Vì sao lại để tôi nói với Trình Nhu Nhu như vậy?” Tiểu Cửu cúp điện thoại, nhìn về phía cậu Hàn trên mặt mang theo vài phần nghi ngờ.
“Chơi vui thôi.” Cậu Hàn không có giải thích, cũng không có nhiều lời, trực tiếp xoay người rời đi.
Vẻ mặt Tiểu Cửu ngẩn ra!
Mà bên kia, sau khi Trình Nhu Nhu cúp điện thoại lại càng thêm vui vẻ: “Tiểu Cửu nói thành chủ tự mình đi nước R xử lý chuyện của tôi.”
Bùi Doanh vốn dĩ nghe Tiểu Cửu nói có chút nghi ngờ, nhưng mà sau đó Tiểu Cửu nói thành chủ tự mình đi nước R, điểm này khiến Bùi Doanh đặc biệt kinh ngạc.
Cô ta đương nhiên cũng biết thành chủ đã có rất nhiều năm không để ý chuyện trong thành, vậy mà lúc này đây thành chủ tự mình đi nước R.
Quang trọng là chuyện ở nước R cũng không phải chuyện lớn đặc biệt gì, cơ bản là không cần thành chủ tự mình ra mặt.
Nhưng mà rất nhiều năm qua chưa từng để ý chuyện của Quỷ Vực Chi Thành vậy mà lúc này thành chủ lại tự mình đi?
Bùi doanh cũng nghĩ không ra lý do khác, tựa hồ cũng chỉ còn lại một cái lý do này của Trình Nhu Nhu.
Nếu thật sự là như vậy thì thành chủ đối với Trình Nhu Nhu chính là tương đương coi trọng, nghĩ đến đây, Bùi Doanh vừa vui vẻ lại vừa có chút lo lắng.
Vui vẻ là vì kế hoạch của cô ta thành công, đặc biệt thành công.
Lo lắng là sợ thành chủ đối với Trình Nhu Nhu quá coi trọng, quá tốt thì Trình Nhu Nhu sẽ thoát khỏi sự khống chế của cô ta.
Những lời lúc trước cô ta nói với Trình Nhu Nhu cũng chỉ là hù dọa Trình Nhu Nhu mà thôi, nếu như thành chủ thật sự rất coi trọng Trình Nhu Nhu, cơ bản cô ta không dám âm thầm giở trò.
Trình Nhu Nhu trong lòng là giấu không được, huống chi cô ta vốn đã định cố ý khoe ra, vì vậy rất nhanh Trịnh Hùng cũng đã biết chuyện thành chủ tự mình đi nước R vì Trình Nhu Nhu.
Trịnh Hùng biết nhiều chuyện của Quỷ Vực Chi Thành hơn so với Bùi Doanh, cho nên trong lòng Trịnh Hùng kinh ngạc càng vượt qua Bùi Doanh.
Trịnh Hùng cũng suy nghĩ nhiều hơn so với Bùi Doanh, Trịnh Hùng lúc này đây cảm giác, anh ta là thật sự muốn phát đạt.
Mà giờ phút này, Trương Minh Hoàng vẫn đang ở trong hoàng thất của mình.
Quản gia Trọng đứng ở một bên, đem những chuyện ông ta vừa mới điều tra báo cáo với thành chủ nhà mình.
“Năm đó, Hàn Trung Phương mang theo Đường Thấm Nhi có thai quay về nhà họ Hàn…” Quản gia Trọng dừng một chút, sau đó giải thích một chút: “Đường Thấm Nhi là tên mẹ ruột của Hàn Nhã Thanh, sau khi Hàn Nhã Thanh trở về nhà họ Đường đã sử dụng tên của mẹ cô ấy.”
“Nhưng mà bà cụ Hàn không chấp nhận, không cho Đường Thấm Nhi đã có thai vào cửa, Hàn Trung Phương cũng là một người si tình vậy mà trực tiếp mang theo Đường Thấm Nhi rời khỏi nhà họ Hàn.” Những lời này của quản gia Trọng chính là đúng sự thật bẩm báo.
Chẳng qua đôi mắt của Trương Minh Hoàng hơi nhíu lại!
Lúc này quản gia Trọng đang đứng ở bên cạnh Trương Minh Hoàng cho nên cũng không có phát hiện, quản gia Trọng tiếp tục nói: “Hàn Trung Phương mang theo Đường Thấm Nhi rời đi không bao lâu thì xảy ra tai nạn xe cộ, về chuyện tai nạn xe cộ tôi cũng đã điều tra xong, là em trai của Hàn Trung Phương, Hàn Trung Dung bố trí.”
“Tuy nhiên, lúc ấy Hàn Trung Phương cũng không chết mà là trở thành người thực vật, sau đó, Đường Thấm Nhi sinh hạ một đứa con gái, sau khi Hàn Trung Phương qua đời, Đường Thấm Nhi mang theo con gái rời đi, tám năm trước, Đường Thấm Nhi bị bệnh nặng, không thể tiếp tục chăm sóc cho con gái nữa, vì vậy bà ấy muốn con gái trở lại nhà họ Hàn.” Quản gia Trọng tự mình điều tra vì vậy tự nhiên vô cùng tỉ mỉ.
“Cửa nhà họ Hàn đương nhiên không dễ tiến vào như vậy, không thể xác định là con cháu nhà họ Hàn thì không thể tiến vào nhà họ Hàn, vì vậy lúc ấy Hàn Nhã Thanh và ông cụ Hàn làm giám định thân nhân, giám định thân nhân chứng minh Hàn Nhã Thanh là con gái của Hàn Trung Phương.” Quản gia Trọng khi nói những lời này, đôi mắt cẩn thận nhìn về phía thành chủ nhà mình, ông ta thật sự lo lắng thành chủ nhà mình sẽ bởi vì chuyện này mà lại phải chịu đả kích.
“Giám định thân nhân không thấy cũng chưa chắc là thật sự.” Đôi mắt của Trương Minh Hoàng nhìn về phía trước, cũng không có nhìn quản gia Trọng, những lời này không biết là nói với quản gia Trọng hay là ông ta tự nói với chính mình.
“Đây là kết quả giám định thân nhân lúc ấy.” Quản gia Trọng lấy ra một bản báo cáo xét nghiệm thân nhân, nhìn thấy thành chủ nhà mình không có ý định liếc mắt nhìn xem, quản gia Trọng chỉ có thể hậm hực đem bản giám định thu hồi lại.
“Thành chủ.” Quản gia Trọng thấy thành chủ nhà mình ngẩn người nhìn chằm chằm vào phía trước, nhịn không được hô một tiếng.
“Giám định cha con của tôi với Trình Nhu Nhu chứng minh tôi và Trình Nhu Nhu là quan hệ cha con, nhưng mà đó là giả.”
Trương Minh Hoàng rốt cục chuyển mắt nhìn về phía quản gia Trọng, lúc này Trương Minh Hoàng nói chuyện với giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Cho dù hai hai lần giám định thân nhân đều chứng minh Trình Nhu Nhu là con gái của ông ta, nhưng mà cho tới bây giờ ông ta cũng sẽ không tin tưởng Trình Nhu Nhu là con gái của mình.
Ông ta biết đó là giả.
Quản gia Trọng có chút giật mình, âm thầm thở ra một hơi: “Đây là do Ứng đại nhân giở trò.”