CHƯƠNG 1395: CHÈN ÉP HOÀN TOÀN
Đường Lăng lại rất khôn khéo, dù hắn không biểu hiện quá rõ ràng nhưng Đường Lăng đã nhìn ra được. Đường Lăng nhìn hắn, nở nụ cười nhàn nhạt, xem ra tên này vẫn còn muốn giở trò với anh ta.
Giở trò trước mặt anh ta, cũng ra gì đấy.
“Dụ Đạt, nước R có hai dinh thự, nước D có một, nước M cũng có một.” Đường Lăng nói chi tiết địa chỉ của từng nơi, Đường Lăng nhìn hắn thì không nói nữa.
Sắc mặt hắn thay đổi tức thì, nhìn Đường Lăng vẻ kinh ngạc, những nơi ở kia của hắn rõ ràng là đều che giấu rất kĩ, rất ít người biết được.
Trong khi không có ai biết bốn nơi ở đó của hắn, sao Đường Lăng có thể biết được, hơn nữa còn biết rất rõ.
“Mày có năm cô bồ, một đứa con trai năm đứa con gái, con trai mày sống ở nước M.” Đường Lăng nhìn sắc mặt của Dụ Đạt, cười nhạt. Anh ta đến nước R để xử lý công việc thì tất nhiên sẽ tìm hiểu rõ tình hình bên này, bao gồm cả Karoo. Tất nhiên là phải tìm hiểu cả Dụ Đạt, người có ảnh hưởng lớn nhất tại nước R ngoài Karoo.
Sắc mặt Dụ Đạt giờ phút này đã hơi khó coi, mỗi câu Đường Lăng nói ra sắc mặt hắn lại tệ đi một phần. Hắn thật sự không thể ngờ Đường Lăng tra ra hắn, mà còn điều tra cặn kẽ thế này.
Những chuyện này rõ ràng người ngoài cũng không biết, cũng rất ít người bên cạnh hắn biết thế thì rốt cuộc Đường Lăng làm sao để biết được.
Dụ Đạt kinh ngạc nhưng chỉ giữ trong lòng, người vẫn yên lặng đứng cạnh Đường Lăng bỗng dưng lên tiếng: “Không cần phiền hà thế đâu, tôi muốn tìm ai thì kẻ đó muốn trốn cũng không được.” Lời của Đường Lăng đã đủ khiến Dụ Đạt kinh sợ, câu này của người đàn ông đó càng khiến hắn ta kinh hãi.
Dụ Đạt tận mắt chứng kiến kĩ năng của tên đó, thân thủ như vậy thì chẳng kẻ nào trốn nổi.
Vậy nên đối với hắn mà nói, Dụ Đạt không dám bất cẩn.
“Không biết người anh em này là ai?” Dụ Đạt quay sang người đàn ông im lặng, ánh mắt lộ rõ vẻ kiêng dè, chỉ riêng kĩ năng của người đàn ông đó cũng đủ khiến người ta khiếp đảm.
“Mày không xứng để biết.” Người đàn ông liếc nhìn hắn, thản nhiên quét qua mặt hắn, nói câu đó với vẻ cực kì khinh bỉ.
Dụ Đạt giật mình, trong lòng không phục, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông kia thì đành nhịn nhục. Hắn ở nước R lăn lộn lâu như vậy nên có thể nhìn ra người đàn ông đó không đơn giản, rất không đơn giản.
Dụ Đạt âm thầm suy nghĩ người nọ đang dọa hắn hay thực sự có thể làm vậy?
Hắn nghĩ tới lui cũng không ra đáp án, nhưng hắn không dám mạo hiểm, ban nãy người kia ra tay quá kinh khủng, không tin không được.
“Cậu Đường yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng.” Lúc này Dụ Đạt không dám làm liều, cũng không dám lừa gạt nữa.
Hiển nhiên không dễ gì lừa được Đường Lăng, người kia lại càng đáng sợ.
Hắn âm thầm tính toán trong lòng phải giải quyết chuyện này thế nào. Mặc dù bọn hắn là người của quỷ vực chi thành nhưng mấy năm nay đã không được quản lý bởi người phía Quỷ Vực nữa.
Phía nước R rất loạn, thành thiếu chủ quá bận, thường ngày cũng sẽ rất ít khi giải quyết những chuyện này, cho dù thành thiếu chủ có lúc muốn quản thì Karoo cũng đã lộng hành xong rồi. Việc của quỷ vực chi thành quá nhiều, thành thiếu chủ cũng không phải kiểu người quá trách nhiệm nên bọn hắn mới càng ngày càng loạn.
Karoo kiêu ngạo cuồng loạn, càng không để ý đến thành thiếu chủ. Thời gian trước bỗng dưng thành thiếu chủ lại điều tra ra một số chuyện phía bên này.
Karoo bất mãn, lúc này có người ở tầng trên trong quỷ vực chi thành liên lạc với hắn đề nghị hợp tác, người kia nói chỉ cần Karoo phối hợp thì những chuyện về sau trong thành, không chỉ toàn bộ quyền lực của nước R sẽ vào tay hắn mà còn cho hắn toàn bộ thế lực bên nước D.
Karoo làm sao mà từ chối được, vì vậy mới bắt đầu đối đầu với tám gia tộc và Dương Tầm Chiêu.
Giờ hắn đã chết, tạm thời sẽ do Dụ Đạt lên tiếng, tất nhiên hắn phải suy nghĩ kĩ càng.
“Được, tao chờ tin của mày, ngày mai đúng giờ này là hạn cuối cùng.” Đường Lăng không phí lời với hắn nữa, nói đạo lý với loại người này, dù cho giờ có thỏa thuận được điều kiện hay thậm chí ký cả hợp đồng thì cũng vô dụng, cách duy nhất là khiến chúng sợ.
Đường Lăng nói xong quay người đi ra ngoài, Nghiêm Vũ đi theo, người đàn ông im lặng kia lại không vội rời đi, vẫn đứng tại chỗ mặt không biến sắc.
Dụ Đạt khẽ mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy người đàn ông bất động đó những lời hắn muốn nói cũng lập tức bị nuốt trở lại.
“Cậu Đường, tôi tiễn cậu, để tôi tiễn cậu.” Dụ Đạt nói lời vốn muốn nói, sau đó tươi cười đi theo sau Đường Lăng.
Người kia lúc này mới xoay người, đi theo ra ngoài.
Những kẻ bị thương trong phòng không dám ngăn cản, thở cũng không dám thở.
“Cậu Đường.” Mạnh Lâm nhìn Đường Lăng ra ngoài thì hơi kinh ngạc, nhìn thấy một người đàn ông khuôn mặt tươi cười, dè dặt theo sau thì lại càng cảm giác không biết mình đang ở đâu.
Chuyện quái gì vậy?
Thế là đã giải quyết xong chuyện rồi?
Nhưng khuôn mặt cười nhưng rất phức tạp của người trong quỷ vực chi thành kia là ý gì?
“Đi thôi.” Đường Lăng không nhiều lời, tình hình lúc này anh ta cũng không lo Dụ Đạt sẽ giở trò nữa, trừ khi hắn không muốn sống.
“Thế, thế là giải quyết xong rồi? Xong rồi à?” Mạnh Lâm không tiện hỏi Đường Lăng bèn quay sang hỏi Nghiêm Vũ theo sau: “Lúc nãy bên trong đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Âm thanh kia khiến người nghe run sợ, không ngờ Đường Lăng lại vô sự, hơn nữa thái độ của người trong quỷ vực chi thành lại càng khó hiểu.
Mạnh Lâm thật sự tò mò ban nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Xong rồi.” Nghiêm Vũ không nói nhiều, nhưng vẫn cho Mạnh Lâm một câu trả lời.
“Được, giải quyết được là tốt.” Mạnh Lâm gật gật đầu. Thật ra nhìn thấy tình hình trước mắt Mạnh Lâm đã biết chắc chắn đã giải quyết xong xuôi, nhưng hắn càng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Cậu Đường, tiếp theo có cần tới công ty không?” Mạnh Lâm thấy Đường Lăng chuẩn bị lên xe thì vội chạy tới: “Người trong công ty vẫn đang đợi cậu.”
“Không đi nữa, tôi chuẩn bị đi yến tiệc buổi tối.” Đường Lăng nhìn đồng hồ, thật ra vẫn còn sớm, vẫn còn thời gian tới công ty một chuyến nhưng trước khi quỷ vực chi thành đưa cho anh ta câu trả lời thỏa đáng, tạm thời Đường Lăng không muốn tới công ty.
Đương nhiên vẫn còn một nguyên nhân quan trọng, anh ta phải chuẩn bị kĩ một chút, Lâm Bối đã đồng ý với anh ta tối nay sẽ tới yến tiệc.
“À, được được.” Mạnh Lâm nghe Đường Lăng nói vậy thì hơi sững người, nhìn ánh mắt anh ta thì có hơi nghi hoặc, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Tham gia yến tiệc cũng là việc chính, dù sao thì yến tiệc cũng do Đại vương tử đích thân chuẩn bị cho Đường Lăng.
Lúc Đường Lăng trở lại khách sạn, trong phòng trống trơn không có ai, rõ ràng là Lâm Bối đã quay về.
Mặc dù trong lòng biết rõ Lâm Bối sẽ không đợi anh ta quay lại nhưng Đường Lăng vẫn hơi lạc lõng.
Thắng lợi quay về, anh ta muốn nhìn được người phụ nữ của mình chào đón với khuôn mặt vui vẻ và ngưỡng mộ.
Nhưng nghĩ đến chuyện tối nay có thể gặp cô ấy, lòng anh ta không khỏi hân hoan, nghĩ đến sự khôn ngoan và khéo léo ban sáng, anh ta lại càng chờ mong.