CHƯƠNG 1392: NĂNG LỰC CỦA ANH TA (2)
“Khả năng hợp tác không lớn đâu.” Lâm Bối nói thẳng, hiện tại Đường Lăng đã đi gặp Karoo, nếu lần này đi anh ta giải quyết được vấn đề thì còn ai ủng hộ hoàng thất.
“Hôm qua giúp Đường Lăng em có thăm dò được gì không?” Đại vương tử hiểu rõ năng lực của Lâm Bối, nên anh ta không nghi ngờ gì khi Lâm Bối nói như vậy.
Lâm Bối hơi mím môi, không nói gì. Tối qua vừa lên xe cô ta đã ngủ, Đường Lăng đưa vào khách sạn cô ta cũng không tỉnh, thì làm sao mà thăm với dò gì được?
Nhưng hôm nay Đường Lăng không giấu gì cô ta, nhận điện thoại, dặn dò công việc đều làm trước mặt cô ta, tất nhiên cô ta biết được thái độ của Đường Lăng.
“Lâm Bối, tối nay em có thể qua bên này không? Hay em đến nói chuyện với Đường Lăng, anh tin em, vả lại lúc ở nước Z em từng giúp anh ta, em ra mặt sẽ càng hợp lý.” Đại vương tử không từ bỏ ý đinh, vẫn muốn tranh thủ chút cơ hội.
Con ngươi Lâm Bối sáng lên, chuyện ở nước Z ngoài cô ta và Đường Lăng thì không ai biết, Đại vương tử cũng không.
Cô ta đến chết cũng muốn quên, muốn chuyện đó chưa từng xảy ra, muốn cô ta lợi dụng chuyện đó để Đường Lăng ra tay nhẹ nhàng, trừ khi cô ta điên rồi.
“Lâm Bối, tối nay có qua không?” Đại vương tử không nghe cô ta nói gì, hỏi thêm lần nữa.
“Hôm qua em nói muốn nghỉ ngơi, anh vốn đã đồng ý, không nên ép em tới, nhưng chuyện này…” Đại vương tử hơi khó xử.
“Tối nay em sẽ qua đó.” Lâm Bối ngắt lời, đưa ra câu trả lời. Nhưng không có nghĩa là cô đồng ý với đại vương tử, mà là vì cô ta đã đồng ý với Đường Lăng từ trước.
Đường Lăng bảo cô ta phải tới yến tiệc, dặn cô ta đợi ở đó.
Cô ta hi vọng Đường Lăng sẽ bình an, hi vọng tối nay sẽ thấy Đường Lăng ở yến tiệc.
“Em qua đây anh mới yên tâm, chuyện em tới em nói với Đường Lăng giúp anh, em nói thì khả năng thành công sẽ lớn hơn.”
Mấy năm nay Lâm Bối cho đại hoàng tử không ít ý kiến, anh ta rất tin tưởng Lâm Bối.
“Em sẽ không nhúng tay vào chuyện này.” Hôm nay Lâm Bối tới yến tiệc là vì đã đồng ý với Đường Lăng, chứ không phải để giúp đại vương tử đưa điều kiện với anh ta.
Ngược lại Lâm Bối cũng không hi vọng Đường Lăng đạt được hợp tác với hoàng thất, cô ta quá hiểu tác phong của tên quốc vương kia rồi. Có thể chiếm dụng lợi ích thì sẽ chiếm, chiếm được rồi sẽ đổi ý.
Đương nhiên Lâm Bối biết, Đường Lăng lần này đi gặp Karoo, chỉ cần thuận lợi thì sẽ không phải hợp tác với hoàng thất nữa.
“Ý em là gì?” Phía bên này điện thoại, đại vương tử hơi sửng sốt, rõ ràng là không ngờ Lâm Bối sẽ nói những lời như vậy.
“Em không tán thành cách làm của anh?” Đại vương tử hơi cau mày: “Anh thừa nhận mình làm vậy là muốn lợi dụng chuyện này, lợi dụng Đường Lăng nhưng anh cũng thật sự muốn giúp đỡ bọn họ, dù sao quan hệ giữa anh và Dương Tầm Chiêu cũng rất tốt.”
“Nhưng bọn họ có thể không cần sự giúp đỡ của anh.” Lâm Bối nói thẳng, trước đây cô ta sẽ rất băn khoăn, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như thế này.
Nhưng sau khi cô ta biết được chân tướng việc này, trong lòng rất buồn bực, nên không muốn thương xót cho bất cứ ai nữa.
“Ý của em là Đường Lăng đã tự có cách giải quyết chuyện này rồi?” Mắt Đại vương tử sáng lên, rõ ràng lời nói có đôi chút không chắc chắn: “Nếu lần này là Dương Tầm Chiêu đến, anh sẽ tin anh ta ta sẽ có khả năng tự giải quyết, nhưng Đường Lăng thì anh vẫn còn đôi chút nghi ngờ. Đường Lăng lần đầu tới nước R, hơn nữa cũng không hiểu tình hình nước R.
“Đường Lăng không kém hơn Dương Tầm Chiêu đâu.” Nghe Đại vương tử nói vậy, mắt Lâm Bối ánh lên vẻ không phục: “Ngược lại trong một số chuyện, Đường Lăng còn có thể hơn Dương Tầm Chiêu.”
“Dường như em rất tin tưởng Đường Lăng, có phải anh ta đã nói gì đó với em?” Lần thứ ba Đại vương tử hỏi câu này, anh ta cũng là một người thông mình, rõ ràng đã cảm thấy thái độ khác thường của Lâm Bối. Anh ta cảm giác Lâm Bối có vẻ biết được chuyện gì đó bên trong.
“Không.” Lâm Bối không hề do dự, trực tiếp phủ nhận, không hề nghe ra chút chột dạ nào, cũng không nghe ra được chút khác thường nào.
“Vậy tối nay Đường Lăng có tới tham gia yến tiệc không? Em hỏi anh ta chưa?” Đại vương tử không nghi ngờ câu trả lời của Lâm Bối, nhưng vẫn không bỏ cuộc với chuyện hợp tác.
“Sẽ tới.” Lần này, Lâm Bối trả lời rất nhanh, tối nay Đường Lăng nhất định sẽ tới tham gia yến tiệc, nhất định.
Đường Lăng nhất định sẽ bình an quay về.
Lâm Bối trả lời rất chắc chắn nhưng giờ phút này theo bản năng cô ta nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi.
“Nếu Đường Lăng đã đồng ý tới tham gia yến tiệc, vậy sẽ còn có cơ hội thương lượng chuyện này, điều kiện của anh cũng không hề khó khăn, cũng có lợi với anh ta. Nên anh thấy chuyện này vẫn là…” Nghe Lâm Bối nói Đường Lăng sẽ tới yến tiệc, Đại vương tử thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Anh sẽ tự có dự liệu, em chắc đã hiểu rõ anh làm việc như thế nào.”
Lúc Đại vương tử đề nghị với quốc vương cũng không nhắc đến chuyện sẽ ra điều kiện với Đường Lăng, Đại vương tử biết Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu đều là những kẻ mưu mô, khôn khéo.
Hơn nữa anh ta cũng không phải quốc vương, anh ta muốn hợp tác lâu dài, điều anh ta muốn là xây dựng nước R ngày càng tốt đẹp nên Đại vương tử sẽ không để bọn họ phải chịu thiệt.
Cho dù điều kiện lần này không quá có lợi cho bên Đường Lăng, nhưng Đại vương tử cũng đã cân nhắc đến chuyện bù đắp ở những nơi khác.
Anh ta là người thông mình, anh ta biết rất rõ, muốn khiến nước R ổn định, phát triển tốt thì bắt buộc phải nghĩ cách kìm hãm Karoo, phải ủng hộ những người như Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu làm ăn.
Nghe Đại vương tử nói vậy, Lâm Bối không nói gì nữa, cô ta biết Đại vương tử không phải quốc vương, anh ta đáng tin cậy hơn vì thật sự muốn nước R ngày càng tốt lên.
Vì vậy Đại vương tử thật sự muốn hợp tác với Đường Lăng.
Lâm Bối không biết lần này Đường Lăng đi gặp Karoo sẽ có kết quả ra sao nên cô ta sẽ không nói lời chắc chắn, sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Nhưng nếu Đại vương tử thực sự có thành ý, bên phía Đường Lăng và Karoo không đàm phán được thì vẫn có thể nói chuyện với Đại vương tử.
Lâm Bối rõ ràng không tự ý thức được lúc này cô ta chỉ hướng về Đường Lăng.
Phía bên này, Đường Lăng đã tới chỗ hẹn với Karoo.
“Cậu Đường, ở phía trước rồi, sếp Mạnh cũng đến cùng rồi.” Lái xe đỗ xe lại, cùng lúc nhìn thấy Mạnh Lâm xuống xe ở phía sau.
“Cậu Đường, tôi đã chuẩn bị vũ khí.” Sắc mặt Mạnh Lâm lúc này càng nghiêm trọng hơn, đàm phán với người như Karoo, chắc chắn phải mang theo vài người để phòng thân.
“Có thể mang vào sao?” Đường Lăng liếc nhìn món đồ trong tay Mạnh Lâm, đồ rất ổn, nhưng Karoo sẽ cho phép bọn họ mang vào sao?
“Cậu Đường, trong tay người của bọn họ chắc chắn có vũ khí, nếu hắn không cho cậu mang vào thì cậu có thể không vào.”
Mạnh Lâm vốn không yên tâm, hiện giờ tình hình đã ngoài tầm kiểm soát như vậy, hắn lại càng lo lắng.
“Đưa cho tôi đi.” Đường Lăng không nhiều lời, cầm lấy vũ khí trong tay Mạnh Lâm.
Thậm chí anh ta không hề giấu diếm, cầm vũ khí trên tay đi về phía trước.
Mạnh Lâm ngây ra như phỗng, cậu Đường này cũng quá…
cậu ta cũng không giấu đi chút sao?
Lúc này Đường Lăng đã đi tới cửa, ngoài cửa có vài người canh gác, trong tay đều có vũ khí.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!