CHƯƠNG 139: CẬU BA DƯƠNG QUÁ ĐỘC ÁC (2)
“A, tôi nhớ ra rồi, đàn em từ trước đến nay vẫn luôn mơ hồ, chỗ này lớn như vậy, đàn em có phải lạc đường rồi không?” Sở Bách Hà thấy sắc mặt Dương Tầm Chiêu đột nhiên thay đổi, mặc dù cô ta không biết Dương Tầm Chiêu nhận được tin nhắn gì, nhưng Sở Bách Hà biết lúc này chắc chắn là Dương Tầm Chiêu không thể ngồi yên.
Vì vậy cô ta sẽ làm người tốt đến cùng, cho cậu ba Dương có một cái cớ để có thể rời đi.
Ở các phương diện khác Hàn Nhã Thanh đều vô cùng xuất sắc, nhưng riêng về phương diện tình cảm thì phản ứng lạ trì độn, mà Sở Bách Hà thì hoàn toàn ngược lại, ngoại trừ phương diện kiến thức về bom, nhưng cái khác cô đều học không vào, nhưng riêng về phương diện cảm xúc thì vô cùng mẫn cảm, phải ứng rất nhanh.
“Vậy tôi ra ngoài tìm xem…” Quảng lý Lý muốn đứng lên đi tìm người.
Sở Bách Hà trực tiếp đá anh ta một cước, ông chú này tại sao lại không có mắt nhìn như vậy? Có chuyện gì với anh ta vậy?
Dương Tầm Chiêu đã đứng dậy, đi ra ngoài.
“Người ta nói rằng Tổng giám đốc Dương lạnh lùng vô tình, hôm nay lại có vẻ thật sự nhiệt tình.” Sau khi quản lý Lý nhìn Dương Tầm Chiêu rời đi, hơi ngơ ngác sững sờ nói một câu.
Sở Bách Hà có chút ngạc nhiên nhìn về phía quản lý Lý, sự trì độn của ông chú này có thể so sánh với Thanh Thanh.
Sự nhiệt tình của cậu ba Dương phụ thuộc vào từng cá nhân, nếu là người khác chỉ sợ là có chết ở bên đường thì cậu ba Dương cũng sẽ không thèm nhìn một cái.
Khóe miệng thư ký Lưu khóe khẽ giật giật, đó là bà xã của tổng giám đốc, tổng giám đốc có thể không nóng lòng sao?
Sau khi Dương Tầm Chiêu ra khỏi phòng, đôi mắt liền híp lại và chìm xuống rõ ràng.
Vừa rồi anh nhận được tin nhắn nói là Bùi Dật Duy đã vào khách sạn và đi lên lầu.
Cô từ phòng đi ra, đúng lúc này Bùi Dật Duy lại đi lên lầu.
Dương Tầm Chiêu ra khỏi phòng, cũng không nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, anh liền lấy điện thoại di động ra tìm một dãy số và gọi điện nhưng điện thoại cũng không được kết nối, phía bên kia có thông báo tắt máy.
Dương Tầm Chiêu giật mình, đột nhiên nghĩ đến việc cô không dùng số mà anh cho cô, mà là làm một số mới.
Cô không dùng số của anh thì thôi, cô đổi số mới vậy mà không nói cho anh?
Người phụ nữ này…
Dương Tầm Chiêu âm thầm thở dài một hơi.
Không có số điện thoại di động của cô, tạm thời Dương Tầm Chiêu không thể liên lạc được với cô, đôi mắt anh đã chìm hơn vài phần.
Dương Tầm Chiêu vừa định gọi điện thoại để cho người kiểm tra một chút, nhưng khi anh đi đến chỗ rẽ lại thấy cô đang đứng ở chỗ cửa sổ, đứng một mình ở chỗ cửa sổ.
Bước chân Dương Tầm Chiêu dừng lại, khuôn mặt vốn đang âm trầm lạnh lẽo dần dịu đi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, anh cảm thấy sự lo lắng trong lòng mình cũng lập tức rơi xuống.
Dương Tầm Chiêu bước đi về phía cô.
“Kết thúc rồi à? Có thể đi rồi sao?” Hàn Nhã Thanh quay người, thấy người tới là anh, trên mặt lập tức lộ ra cười, là loại nụ cười mừng rỡ rất rõ ràng.
“Đi thôi.” Dương Tầm Chiêu ngẩn người, lập tức cười khẽ, có vẻ như cô không thích ở trong phòng xã giao nên đơn giản là trốn ra ngoài.
Xem ra vợ anh không phải dân kinh doanh, nên đối với việc để cô đi bàn chuyện làm ăn như vậy, cũng bàn chẳng ra hồn.
Nhưng có anh ở đây, cô cũng không cần quan tâm những thứ này.
Nếu vợ anh muốn trở về, đương nhiên là muốn cùng vợ anh trở về, còn việc trong phòng khách, có thư ký Lưu ở đó tất nhiên sẽ không có vấn đề.
Dương Tầm Chiêu không còn để ý đến việc của Bùi Dật Duy nữa, Bùi Dật Duy muốn làm gì không quan trọng, quan trọng là thái độ của vợ anh.
Từ Dương thị đến khách sạn, Bùi Dật Duy làm những chuyện kia, cô đều biết, nhưng cô lại vẫn luôn biểu hiện không thèm quan tâm chút nào.
Nếu như chuyện không thèm quan tâm này là cô giả vờ, và có thể giả vờ đến trình độ này, anh cũng tin.
Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đi đến cửa thang máy, cửa thang máy mở ra, trong thang máy đúng lúc có người.
Ba người gần như đồng thời ngước mắt lên, sau đó đều ngẩn người.
Sắc mặt Bùi Dật Duy thay đổi rõ ràng, Hàn Nhã Thanh lại vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, không có chút khác thường nào.
Khóe môi Dương Tầm Chiêu hơi giật giật, tay của anh rất tư nhiên đặt trên người Hàn Nhã Thanh, sau đó ôm lấy Hàn Nhã Thanh vào thang máy.
Bùi Dật Duy rất rõ ràng là muốn tới lầu bảy, nhưng giờ phút này anh ta lại đứng trong tháng máy không hề di chuyển, đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Hàn Nhã Thanh, trong phút chốc sắc mặt thay đối mấy lần.
Hàn Nhã Thanh cũng không có nhìn anh ta, giờ phút này tuy là Dương Tầm Chiêu ở ngay trước Bùi Dật Duy ôm lấy cô, cô cũng không có bất cứ sự khác thường nào, giống như Bùi Dật Duy cũng chỉ là một người xa lạ không hề quen biết.
Dương Tầm Chiêu vô cùng hài lòng đối với phản ứng của cô lúc này.
Hơi thở của Bùi Dật Duy ngưng lại, cô và Dương Tầm Chiêu là có chuyện gì?
Thang máy khép lại, không gian thang máy vốn rất rộng rãi giờ phút này chỉ có ba người bọn họ, lại giống như có loại cảm giác chật chội.
Dương Tầm Chiêu ôm lấy Hàn Nhã Thanh, hơi cúi đầu tới gần bên tai cô khẽ nói: “Tối hôm qua anh làm bẩn ga giường, sáng nay quên giặt, sau khi xuống lầu chúng ta đi tới trung tâm thương mại mua cái mới trước nhé!”
Lúc này lời nói của cậu ba Dương mặc dù là nói khẽ, nhưng âm lượng lại đủ để cho Bùi Dật Duy ở trong thang máy có thể nghe được.
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng đảo mắt, nhìn về phía anh, đôi trợn to nhìn chằm chằm thẳng vào anh.
Cô thông minh như vậy đương nhiên biết lời này của Dương Tầm Chiêu là cố ý nói cho Bùi Dật Duy nghe, Bùi Dật Duy làm rõ ràng như vậy, sao anh có thể không nhận ra, cô nghĩ anh đều biết, chỉ là anh không hỏi nên cô cũng chưa từng nói.
Nhưng lời vừa rồi của anh thật sự quá…
Câu nói này của anh lượng tin tức thật sự quá lớn.
Cái gì mà đem ga giường làm bẩn, hơn nữa anh còn cố ý bỏ thêm một từ đêm qua, anh còn có thể nói thêm gì nữa không?
Xin hỏi cậu ba Dương từ trước đến nay luôn mặt lạnh cấm dục rốt cuộc làm thế nào để nói ra những lời như vậy?
Hơn nũa tối hôm qua anh rõ ràng không hề về nhà ngủ.
Rất rõ ràng, anh đang cố ý kích thích Bùi Dật Duy.
Xin hỏi anh còn có thể nham hiểm thêm một chút nữa không?!
Bùi Dật Duy sợ ngây người, vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm vào Hàn Nhã Thanh, anh ta không tin, không tin lời nói của Dương Tầm Chiêu.
Cô không phải người như vậy, hơn nữa sao cô có thể ở bên Dương Tầm Chiêu?
“Sao lại nhìn anh như vậy, đang hỏi em đấy, xuống lầu đi đến trung tâm thương mại trước có được không?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, giọng nói rất dịu dàng.
“Được.” Hàn Nhã Thanh âm thầm cười khẽ trong lòng, nếu Dương Tầm Chiêu muốn diễn kịch, cô đương nhiên muốn phối hợp, dù sao bây giờ cô cũng là vợ của anh.
Hơn nữa nếu như vậy có thể khiến Bùi Dật Duy hết hi vọng, không còn dây dưa với cô nữa, cũng coi như một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng sao cô lại có cảm giác cậu ba Dương ngây thơ như vậy, cô cảm giác cậu ba Dương sắp biến thành Dương ba tuổi rồi.
“Thật ngoan.” Khóe môi Dương Tầm Chiêu cong nhẹ, anh cười, cười rất hài lòng, cũng rất đắc ý, cô có thể ở trước mặt Bùi Dật Duy thản nhiên đồng ý với anh như vậy đã nói lên rằng cô đối với Bùi Dật Duy thật sự không có suy nghĩ khác.
Trong thang máy, thân thể Bùi Dật Duy lung lay, giống như suýt chút nữa ngã sấp xuống, sắc mặt của anh ta trong lúc nhất thời cũng trở nên vô cùng khó coi.
Cô trả lời như vậy là thật sự cùng Dương Tầm Chiêu sống cùng nhau sao?
Làm sao có thể? Chuyện này sao có thể?
Cô và Dương Tầm Chiêu tại sao lại dính líu đến nhau?
Anh ta không tin cô sẽ yêu Dương Tầm Chiêu, người cô yêu rõ ràng là anh ta, cô rõ ràng yêu anh ta như vậy…