CHƯƠNG 1369: CẬU ĐƯỜNG QUÁ ĐÁNG RỒI
“Ông cụ, tôi biết lần này là lỗi của Lam Lam, nhưng con bé còn trẻ như thế, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn nó ngồi tù cả đời.” Ba Trác hiểu ý của ông cụ, nhưng ông ta không thể không nói.
Ông ta không thể trơ mắt nhìn con gái mình vào tù.
Ông cụ Đường chỉ nhìn ông ta mà không lên tiếng.
Bà cụ Đường tức không nói nên lời, người này mặt dày tới cỡ nào mới có thể nói ra những lời như vậy?
Họ không muốn để Trác Hiểu Lam vào tù, vậy họ có nghĩ đến những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã từng làm với Thanh Thanh trước đây không? Thương Lan đã từng muốn giết chết Thanh Thanh!
“Ông cụ Đường, bà cụ Đường, hai người cũng nhìn đứa nhỏ Lam Lam lớn lên, chẳng lẽ hai người nỡ nhìn con bé vào tù sao?”
Mẹ Trác cũng hết lời van xin.
Bà cụ Đường nghe bà ta nói vậy thì tức đến mức bật cười: “Vậy nên rốt cuộc cô có ý gì?”
Thật ra bà cụ Đường đương nhiên biết rõ mục đích hai người này đến đây hôm nay, bà chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc hai người họ vô liêm sỉ cỡ nào thôi.
“Hôm nay chúng tôi đến đây là để xin ông bà tha cho Lam Lam lần này. Bây giờ Thanh Thanh cũng khoẻ rồi, không bị sao cả…”
Mẹ Trác nghe bà cụ Đường hỏi thì không che giấu nữa, nói thẳng ra mục đích lần này họ tới.
Bà cụ Đường nhìn mẹ Trác, hôm nay bà thực sự có ý định cho qua, nhưng khi nghe thấy những lời mẹ Trác nói, Thanh Thanh nhà họ không sao nên không truy cứu những lỗi lầm mà Trác Hiểu Lam đã gây ra, không, lần này Trác Hiểu Lam không phải mắc lỗi mà là phạm tội!
Những tội lỗi mà Trác Hiểu Lam đã gây ra sao có thể tha thứ là xong được?
“Tầm Chiêu đã giao cho cảnh sát, tất nhiên cảnh sát sẽ xử lý chuyện này theo quy định của pháp luật và công bằng, cô cầu xin chúng tôi cũng vô ích.” Mặt bà cụ Đường sa sầm, giọng lạnh lùng, bà thực sự không muốn nói thêm gì với họ nữa.
Nói đạo lý với loại người này, họ sẽ không bao giờ để vào tai.
Chỉ cần họ hiểu đạo lý thì sẽ không nói ra những lời vừa rồi.
“Cảnh sát nói chỉ cần bên phía hai người rút đơn kiện, Lam Lam sẽ không sao cả.” Đương nhiên mẹ Trác nhận thấy được sự thiếu kiên nhẫn của bà cụ Đường, nhưng bà ta cũng biết mục đích mình tới đây hôm nay. Vì Lam Lam nhà bà, trước hết bà sẽ chịu đựng.
Bà cụ Đường nghe vậy thì trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào mắt bà ta: “Bảo chúng tôi rút đơn kiện? Trác Hiểu Lam muốn giết Thanh Thanh nhà chúng tôi, nếu không có Tầm Chiêu chạy tới kịp lúc thì Thanh Thanh đã chết trong tay Trác Hiểu Lam rồi, giờ cô lại bảo chúng tôi rút đơn kiện?”
Bà cụ Đường thực sự không thể tin được mẹ Trác lại nói ra lời này, hơn nữa giọng điệu bà ta còn kiểu dĩ nhiên?
Mẹ Trác tạm dừng, sau đó bổ sung một câu: “Chẳng phải bây giờ Thanh Thanh vẫn ổn sao? Đã không có gì thì cớ sao phải làm cho mối quan hệ giữa hai gia đình chúng ta trở nên căng thẳng như vậy?”
“Ha…” Bà cụ Đường tức đến mức bật cười, nghe đi, nghe đi kìa, lời nói kiểu gì thế này?
Đây là tiếng người ư?
“Đừng nói Trác Hiểu Lam muốn giết Thanh Thanh nhà chúng tôi, dù con bé chỉ chịu một chút ấm ức, nhà họ Đường chúng tôi cũng sẽ đòi lại công bằng cho nó. Chuyện này đã giao cho cảnh sát rồi, tiếp theo sẽ làm theo quy định của pháp luật.” Lần này là ông cụ Đường lên tiếng, vừa rồi ông còn nể tình, nhưng bây giờ ông phát hiện nể mặt những người này là một việc vô cùng sai.
“Ông cụ Đường, ông đừng nóng giận, chúng tôi biết chuyện này là lỗi của Lam Lam, chúng tôi đến đây để xin lỗi và nhận tội thay con bé.” Hiển nhiên ba Trác không ngờ ông cụ Đường luôn khoan dung sẽ nói như vậy, ông ta cũng nhất thời hơi luống cuống.
“Không cần, tôi đã nói rất rõ ràng về chuyện này, mọi việc đều do cảnh sát xử lý.” Ông cụ Đường bao dung, nhưng ông cũng bênh vực con cháu nhà mình, huống hồ những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm với Thanh Thanh vốn dĩ không thể tha thứ được.
“Ông cụ Đường, Lam Lam còn nhỏ, không hiểu chuyện nên làm sai, xin ông hãy tha thứ cho con bé lần này…” Mẹ Trác vội vàng bào chữa cho Trác Hiểu Lam, theo ý của bà ta, hiển nhiên bà ta vẫn chưa nhận thức được con gái mình đã mắc lỗi lớn cỡ nào.
“Tha thứ? Cô cậu không biết những chuyện nó đã làm điên cuồng đến mức nào sao? Các người đi hỏi Trác Thanh có tha thứ cho nó không?” Bà cụ Đường lập tức ngắt lời mẹ Trác.
“Trác Thanh? Trác Thanh là em trai ruột của Lam Lam, chắc chắn thằng bé sẽ không trách Lam Lam, chắc chắn nó sẽ tha thứ cho Lam Lam.” Mẹ Trác sửng sốt, phản ứng đầu tiên của bà ta là sốt ruột phản bác, nhưng nghĩ tới dáng vẻ của Trác Thanh khi nói với họ những việc mà Lam Lam đã làm ngày hôm qua, bà ta càng nói về sau thì giọng càng nhỏ, rõ ràng là không đủ lòng tin.
“Cô nên đích thân đi hỏi Trác Thanh đi.” Bà cụ Đường khịt mũi, giờ bà đã biết rõ mọi chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm.
Mặc dù bây giờ Trác Thanh không sao, nhưng bà cụ Đường cảm thấy Trác Thanh sẽ không tha thứ cho Trác Hiểu Lam, cho dù Trác Hiểu Lam là chị ruột của anh ta.
“Ông cụ Đường…” Ba Trác không cam lòng, còn muốn bảo ông cụ Đường bỏ qua.
“Được rồi, chúng ta không cần nói nhiều nữa. Vợ tôi nói rất đúng, ngay cả con trai cô cậu còn không tha thứ cho những việc Trác Hiểu Lam đã làm, cô cậu nghĩ chúng tôi sẽ tha thứ sao?” Ông cụ Đường không cho ba Trác cơ hội lên tiếng.
“Không, không, chắc chắn Trác Thanh sẽ tha thứ cho Lam Lam, chúng là chị em ruột mà.” Mẹ Trác hoàn hồn, vội vàng cãi lại.
“Lúc Trác Hiểu Lam định giết Trác Thanh, cô ta có nghĩ họ là chị em ruột không?” Bà cụ Đường nhìn mẹ Trác, trên mặt là vẻ khó tin, mẹ Trác cưng chiều Trác Hiểu Lam đến mức không còn lời nào để nói nữa.
“Ông cụ Đường, chúng tôi biết chuyện này là lỗi của Lam Lam, may mà hiện tại không xảy ra việc gì quá nghiêm trọng, chúng tôi…” Ba Trác muốn chuyển qua chủ đề cũ, ông ta không muốn nói sang vấn đề về Trác Thanh, nhắc tới Trác Thanh là ông ta lại cảm thấy chột dạ.
“Nếu Trác Thanh thật sự bị Trác Hiểu Lam giết chết, giờ cô cậu sẽ làm thế nào? Có còn che chở cho Trác Hiểu Lam không?”
Ông cụ Đường lại ngắt lời ba Trác, bây giờ ông cũng đã nhìn ra ba Trác mẹ Trác rất coi trọng Trác Hiểu Lam, thậm chí coi trọng Trác Hiểu Lam hơn cả Trác Thanh.
Ông cụ Đường không quá hiểu suy nghĩ của họ, đứa bé Trác Thanh đó hiểu chuyện từ nhỏ, tài giỏi hơn người, tác phong làm việc cũng chững chạc, hoàn toàn có thể coi là nổi bật.
Một đứa con trai xuất sắc như thế nhất định là niềm tự hào của nhà họ Trác, nhưng ba Trác với mẹ Trác lại bất công với Trác Thanh như thế vì Trác Hiểu Lam, ông thực sự không hiểu cho lắm.
Ba Trác giật mình, khoé môi khẽ giật, mặt biến sắc rõ ràng, ông ta nhất thời không nói gì thêm.
Nhưng mẹ Trác rõ ràng hơi sững sờ, bà ta hoàn toàn không nghĩ tới khả năng này, bởi vì bà ta vẫn chưa nhận thức được Trác Hiểu Lam đã sai nặng tới mức nào, đến giờ bà ta vẫn còn nghi ngờ sở dĩ hôm qua Trác Thanh nói những lời đó là vì bị Dạ Tầm Chiêu lừa gạt.
“Được rồi, hai người không cần nói gì nữa. Quản gia, tiễn họ ra ngoài.” Ông cụ Đường khoát tay áo, ý đuổi khác không thể rõ ràng hơn nữa.
Sau khi nói xong, ông cụ Đường đi thẳng lên lầu, không cho ba Trác bất cứ cơ hội lên tiếng nào.
Ba Trác đang sững sờ vì chuyện của Trác Thanh, khi ông ta hoàn hồn lại thì ông cụ Đường đã lên lầu. Ông ta cũng không thể tiếp tục thuyết phục ông cụ Đường, hơn nữa quản gia đang chắn trước mặt ông ta, ông ta muốn lên lầu cũng không được.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!