CHƯƠNG 1363: BỊ VẢ MẶT (1
Bây giờ ông cụ Đường đã phát hiện ra mình sai. Trước giờ ông cụ Đường luôn khoan dung, nhưng ông không bao giờ chấp nhận được việc con mình bị bắt nạt.
Sắc mặt ông cụ Đường lập tức trầm xuống: “Vậy nên mới sáng sớm mọi người tới đây là để tìm chứng cứ cùng chúng tôi?”
Khi ông cụ Đường nói đến mấy chữ “tìm chứng cứ”, giọng ông lạnh đi rõ ràng, mang theo chút giễu cợt, muốn tìm chứng cứ?
Những chuyện Trác Hiểu Lam làm là do chính Trác Thanh nói cho họ.
Ba Trác và mẹ Trác không tin những gì con trai ruột của họ nói?
Chẳng lẽ Trác Thanh lại còn vu oan cho chị gái ruột mình?
Hơn nữa hôm qua Trác Hiểu Lam còn muốn giết cả Trác Thanh, Trác Thanh có thể nói linh tinh những chuyện như này sao?
Ba Trác, mẹ Trác nghe Trác Hiểu Lam muốn giết Trác Thanh, lẽ nào là phản ứng này?
Đương nhiên bà cụ Đường cũng nghe ra mục đích tới đây của hai người này. Trong lòng bà vốn đã không vui, nhưng bà vẫn luôn nhẫn nhịn, cho rằng chuyện này không thể trách ba mẹ Trác được, bà không muốn làm khó họ.
Bà không ngờ hai người họ lại tới đây chất vấn mình trước.
“Những chuyện này chúng tôi hoàn toàn không biết, bây giờ chúng tôi cũng không liên lạc được với Lam Lam, cho dù muốn hỏi cũng không hỏi được. Vậy nên chúng tôi muốn gặp Lam Lam, sau đó hỏi Lam Lam rốt cuộc đã có chuyện gì?” Mẹ Trác đã nhìn ra ông cụ Đường tức giận, nhưng chuyện này liên quan đến con gái bà, bà không thể mặc kệ.
Những chuyện hôm qua Trác Thanh nói cho họ khiến họ quá mức kinh hãi, họ không tin những chuyện đó là do Lam Lam làm, hơn nữa họ cũng không liên lạc được với Lam Lam nên lòng rất lo lắng.
Nghe nói Dương Tầm Chiêu đã bắt Lam Lam, mẹ Trác rất tức giận. Tại sao Dương Tầm Chiêu lại bắt con gái họ? Cho dù Lam Lam thật sự làm sai thì cũng để cảnh sát làm việc đó, sao Dương Tầm Chiêu lại có thể bắt người?
Dương Tầm Chiêu tự ý giam nhốt người là vi phạm pháp luật.
Dương Tầm Chiêu nhốt Lam Lam không cho họ gặp khiến mẹ Trác cảm thấy Dương Tầm Chiêu đang vu oan hãm hại con gái mình, thậm chí bà ta còn cho rằng Trác Thanh cũng bị Dương Tầm Chiêu lừa.
Mẹ Trác biết dù thế nào cũng phải gặp được con gái trước, nhưng Lam Lam đang ở trong tay Dương Tầm Chiêu, họ không thể gặp được, chỉ đành bắt đầu nhắm vào nhà họ Đường.
“Lời này của bà là có ý gì? Bà cụ Đường không nhịn được nữa, lên tiếng chế nhạo: “Bà đang nghi ngờ ai? Nghi ngờ Trác Thanh hay là nghi ngờ chúng tôi?”
“Chúng tôi chỉ nghĩ có lẽ đã có hiểu lầm gì đó trong chuyện này, không thể là người khác nói gì thì là thế đó. Chúng tôi phải hỏi Lam Lam xem đã có chuyện gì, dù thế nào cũng phải cho Lam Lam một cơ hội giải thích chứ, đúng không? Nếu Lam Lam thật sự đã làm chuyện gì sai thì cũng nên đưa ra bằng chứng để cảnh sát xử lý, thay vì nhốt người lại thế này, hành vi này đã vi phạm pháp luật.” Mẹ Trác nghe ra sự chế giễu trong lời bà cụ Đường, bà ta muốn vạch mặt thế nhưng lại cảm thấy Dương Tầm Chiêu ức hiếp người quá đáng, không ngờ bây giờ nhà họ Đường còn giúp Dương Tầm Chiêu.
“Ồ, tôi hiểu rồi, bà đang trách Tầm Chiêu, trách Tầm Chiêu nhốt người lại.” Bà cụ Đường lại cười khẩy lần nữa. Mẹ Trác này thật thú vị. Trác Thanh mới điều tra một chút đã bị Trác Hiểu Lam hại, rõ ràng Trác Thanh đã nói rõ chuyện này cho ba mẹ Trác rồi, nhưng không ngờ họ vẫn đến đây đòi bằng chứng.
Lời nói của Trác Thanh không được coi là bằng chứng sao? Căn biệt thự của Trác Thanh bị nổ không được tính là bằng chứng à?
Vết thương trên người mấy người Trác Thanh không được coi là bằng chứng hả?
Còn có tên sát thủ bị Dương Tầm Chiêu gặp phải trên sườn núi, trong điện thoại di động của hắn có ghi lại nhật ký cuộc gọi với Trác Hiểu Lam, hơn nữa trước khi xảy ra chuyện Trác Hiểu Lam đã gọi cho hắn ta vài lần.
Tất cả những chuyện này rõ ràng Trác Thanh đã cho ba mẹ Trác thấy, những chứng cứ này đã rất rõ ràng rồi, hơn nữa Trác Thanh còn đích thân nói cho họ, nhưng không ngờ ba mẹ Trác vẫn tin Trác Hiểu Lam bị oan?
“Trước khi điều tra rõ sự việc, Tầm Chiêu nhốt người như thế này là không đúng.” Nếu đã nói thẳng ra, mẹ Trác cũng tiện bày tỏ thái độ.
“Sao? Lẽ nào Trác Thanh chưa nói cho mấy người tại sao Tầm Chiêu lại nhốt người à? Là Trác Hiểu Lam muốn cho nổ chết mấy người Thanh Thanh và Trác Thanh, sau khi thất bại lại phái sát thủ đến giết Thanh Thanh và Trác Thanh, hành vi điên rồ của cô ta ai dám để cô ta ở ngoài?” Bà cụ Đường đã hiểu rõ chuyện xảy ra ngày hôm qua, vậy nên bà cảm thấy Dương Tầm Chiêu khống chế Trác Hiểu Lam là việc làm đúng đắn.
Trác Hiểu Lam muốn giết Thanh Thanh và Trác Thanh, kế hoạch lần một thất bại, sau đó Trác Hiểu Lam lại sai người đến giết.
Trác Hiểu Lam điên rồi, ai biết cô ta sẽ làm gì tiếp?
Vì vậy, vì sự an toàn của mọi người, đúng là nên kiểm soát Trác Hiểu Lam trước.
Bà cụ Đường cũng biết Dương Tầm Chiêu đang thu thập chứng cứ, anh làm việc luôn rất toàn vẹn chu đáo, anh muốn đưa ra bằng chứng có thể kết án Trác Hiểu Lam, để cô ta ngồi tù mấy chục năm thậm chí là cả đời.
Nếu bây giờ thả Trác Hiểu Lam ra, nhà họ Trác lại can thiệp mạnh mẽ, đến lúc đó cảnh sát không thể bắt Trác Hiểu Lam được.
Lỡ như cô ta lại phát điên mà làm chuyện gì thì không ai muốn những chuyện trước đó lại tái diễn.
Dương Tầm Chiêu không thể để chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Thật ra bà cụ Đường cảm thấy Dương Tầm Chiêu làm vậy cũng có lợi cho Trác Hiểu Lam, ít nhất có thể ngăn cô ta không làm chuyện xấu nữa, không làm cho tội càng nặng thêm.
Với tình trạng điên cuồng hiện tại của Trác Hiểu Lam, không ai dám đảm bảo cô ta sẽ không làm những chuyện độc ác hơn nữa.
“Bà cụ Đường, bà không thể nói như vậy được. Lam Lam trước giờ luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Chúng tôi không tin Lam Lam sẽ làm ra những chuyện như vậy. Ông bà cũng nhìn Lam Lam lớn lên, cũng hiểu Lam Lam, ông bà cảm thấy Lam Lam sẽ làm ra chuyện này sao?” Mẹ Trác bắt đầu chơi trò tình cảm.
“Ngoan ngoãn, hiểu chuyện?” Khoé môi bà cụ Đường không khỏi giật giật: “Ý bà là chúng toi đang vu oan cho Trác Hiểu Lam?”
“Tôi thấy dù thế nào cũng nên để chúng tôi gặp Lam Lam hỏi cho rõ sự việc.” Mục đích chính hôm nay mẹ Trác tới là để gặp con gái. Bà ta cũng đã nghe nói đến sự tàn nhẫn của Dương Tầm Chiêu, bà ta lo anh sẽ làm tổn thương con gái mình.
“Vậy sợ rằng mọi người tới sai chỗ rồi, con gái ông bà không ở nhà họ Đường.” Sắc mặt bà cụ Đường trầm xuống, bây giờ cuối cùng bà cũng hiểu vì sao mới sáng sớm mà ba mẹ Trác đã tới nhà mình.
“Tôi biết Lam Lam nhà tôi đang bị Dương Tầm Chiêu bắt, nhưng bây giờ chúng tôi không liên lạc được với Dương Tầm Chiêu, những chuyện này đều vì Thanh Thanh mà ra, vậy nên tôi muốn được gặp Thanh Thanh.” Đương nhiên mẹ Trác đã nhìn thấy sắc mặt bà cụ Đường, nhưng vì được gặp con gái, bà ta vẫn cố nhẫn nhịn.
“Gặp Thanh Thanh? Tại sao tôi phải cho mấy người gặp Thanh Thanh? Mấy người gặp Thanh Thanh rồi định làm gì?” Bà cụ Đường nhìn mẹ Trác, vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Bà cụ Đường thật sự không ngờ họ còn dám đòi gặp Thanh Thanh.
“Ông cụ Đường, cô Đường có ở nhà không?” Ba Trác nghe ra thái độ bà cụ Đường, biết chắc chắn bà không đồng ý cho họ gặp Hàn Nhã Thanh, nhưng ông ta biết ông cụ Đường vẫn nói chuyện theo lý lẽ.