CHƯƠNG 1360: YÊU THƯƠNG ÔM ẤP (2)
Lâm Bối vẫn muốn tránh anh, cách xa anh!! Thế nên trong tình huống này mà Lâm Bối còn có thể ngủ bên người anh thì chỉ có một khả năng thôi, đó là cô thật sự rất mệt.
Sao cô lại mệt đến mức này.
Thời gian này cô đã làm gì mà lại khiến mình mệt mỏi đến thế?
“Gần đây cậu ta đang làm gì?” Đường Lăng đột nhiên ngồi thẳng, lại nhìn sang Mạnh Lâm, giọng nói lạnh lùng hơn hẳn, nhưng lúc này giọng nói của Đường Lăng đã nhỏ hơn.
“Hả, hả? Gì? Ai?” Vốn dĩ Mạnh Lâm đã ngạc nhiên đến mức sững ra khi bị Đường Lăng từ chối, nhưng lúc này lại nghe thấy câu hỏi không đầu không đuôi của Đường Lăng thì anh ta thật sự không phản ứng kịp, không hiểu ý của Đường Lăng.
Đường Lăng nhíu mày: “Gần đây Tiểu vương tử đang làm gì?”
Lúc nói lời này rõ ràng giọng nói của Đường Lăng càng nhỏ hơn, anh còn quay đầu lại nhìn Lâm Bối, thấy Lâm Bối vẫn không có phản ứng gì, chắc chắn cô đang ngủ thật, chẳng những ngủ mà còn ngủ rất say.
“Hả?” Mạnh Lâm càng bối rối hơn, tại sao đột nhiên chuyển sang hỏi chuyện Tiểu vương tử vậy. Nhưng mà Mạnh Lâm nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Gần đây Tiểu vương tử chẳng hề xuất hiện, chỉ xuất hiện trong yến tiệc mấy hôm trước thôi, nhưng khi đó sắc mặt của Tiểu vương tử rất khó coi, tinh thần cũng không tốt…”
“Biết đã xảy ra chuyện gì không?” Ánh mắt của Đường Lăng rõ ràng chìm hẳn, rốt cuộc là chuyện gì lại khiến cô mệt đến mức này?
Trước đó ở bên ngoài anh đã phát hiện sắc mặt cô tái nhợt khó hiểu, anh còn tưởng là vì ánh đèn bên ngoài nữa, nhưng giờ xem ra cô thật sự khó chịu.
“Chuyện này thì tôi không rõ, với thân phận của Tiểu vương tử đâu phải chuyện gì chúng ta cũng tra ra được. Vị Tiểu vương tử này trước giờ khiêm tốn, đến tận bây giờ mà bên người vẫn không có ai, hơn nữa nghe nói bên người cậu ta chẳng hề có một người giúp việc nào, thế nên rất khó để sắp xếp tai mắt bên cạnh Tiểu vương tử. Nếu Tiểu vương tử không xuất hiện thì chẳng ai biết được tình hình của cậu ta. Yến tiệc lần trước chúng ta không được mời nên tôi không tham gia, tôi nghe được tin từ người khác đấy.” Mạnh Lâm không hiểu tại sao cậu Đường lại để ý chuyện của Tiểu vương tử như thế. Nếu thật sự muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với người nước R thì nên tìm đến Đại vương tử chứ nhỉ?
Anh ta ở nước R lâu thế rồi nên biết rõ cậu Tiểu vương tử đó chẳng hề được Quỷ Vực Chi Thành coi trọng, anh ta cảm thấy tìm đến Tiểu vương tử thì không có tác dụng mấy.
“Cậu Đường, hôm nay Đại vương tử đích thân mời khách anh, thế mà anh chẳng hề chú ý đến Đại vương tử nhiều hơn.” Mạnh Lâm suy nghĩ rồi không nhịn được mà đề nghị, ý tứ trong mấy lời này của Mạnh Lâm đã rất rõ ràng rồi.
Đường Lăng nhìn Mạnh Lâm, nhất thời sắc mặt hơi kì lạ, bảo anh để ý đến Đại vương tử nhiều hơn?
Sao anh phải để ý đến Đại vương tử nhiều hơn?
Mạnh Lâm nhìn thấy sắc mặt kì lạ của anh, Mạnh Lâm cho rằng Đường Lăng không hiểu rõ về tình hình nước R lắm, nghĩ rồi không nhịn được mà giải thích thêm lần nữa: “Sau khi vị Tiểu vương tử về với hoàng thất thì không được Quỷ Vực Chi Thành coi trọng, người của hoàng thất cũng chẳng coi cậu ta ra gì. Nếu chúng ta muốn có được sự trợ giúp của hoàng thất thì việc tìm đến cậu Tiểu vương tử này là không có tác dụng.”
Lần này Mạnh Lâm nói rõ ra.
Mạnh Lâm không biết chuyện Lâm Bối cứu Đường Lăng ở nước Z, bên phía nước R cũng không có tin tức liên quan, thế nên người bên này không mấy ai biết.
Đương nhiên, cho dù Mạnh Lâm biết Tiểu vương tử đã cứu Đường Lăng thì Mạnh Lâm vẫn sẽ đề nghị cậu Đường không nên tìm đến Tiểu vương tử, anh ta thật sự cảm thấy chẳng có ích gì.
Đường Lăng dời mắt sang nhìn Lâm Bối, lúc này Lâm Bối ngủ rất say nên chẳng nghe được lời họ nói, đôi môi Đường Lăng khẽ nhêch lên.
Tình hình của Lâm Bối ở nước R thế nào đương nhiên Đường Lăng biết rất rõ! Tình cảnh của cô trong hoàng thất đúng là rất khó khăn, hơn nữa cô còn là nữ đóng giả nam.
Nếu để người của hoàng thất biết cô là con gái thì chẳng biết người của hoàng thất sẽ đối xử với cô như thế nào nữa.
Chẳng trách lần trước cô lại sợ hãi như thế, lại vội vàng phủi sạch quan hệ với anh.
Bây giờ anh có thể hiểu được nỗi khổ của cô.
Nhưng mà, cô còn phải đóng giả thân phận này đến khi nào?
Trong hoàng thất đâu đâu cũng hiểm ác, bây giờ Lâm Bối càng lúc càng được Đại vương tử tin tưởng, chắc chắn rất nhiều người coi cô là cái gai trong mắt. Thân phận của cô như một quả bom không có giờ nổ cố định, lúc nào cũng có khả năng bị người ta phát hiện, đến khi đó cô… Hiện tại cô mệt mỏi thế này, rất có khả năng là có liên quan đến thân phận mà cô đóng giả.
Bị người nghi ngờ sao? Hay là bị người bắt thóp gì rồi? Người tỉnh táo thông minh như cô, nếu không vì gặp phải phiền toái rất nghiêm trọng thì cô đã không biến mình thành thế này.
Chuyện nghiêm trọng nhất xảy ra với Lâm Bối mà Đường Lăng có thể nghĩ ra đó là thân phận của Lâm Bối bị bại lộ.
Một khi thân phận của Lâm Bối bị bại lộ thì thật sự rất nguy hiểm Đường Lăng nghĩ đến mấy cái này thì lập tức nheo mắt lại, anh không thể để cho chuyện đó xảy ra.
Dù cô có nói chuyện hôm đó chỉ là ngoài ý muốn, dù cô có ghét anh, không muốn gả cho anh thì anh cũng không thể để cô gặp nguy hiểm Đường Lăng nhìn Lâm Bối rồi thầm thở dài, nếu nguy hiểm như thế thì việc gì phải làm Tiểu vương tử vậy?
Theo anh không tốt sao?
Nếu người của hoàng thất chẳng nhận cô, đâu đâu cũng khiến cô oan ức, hơn nữa còn nguy hiểm như thế thì cô còn lưu luyến gì nữa?
“Anh vừa nói là bên cạnh Tiểu vương tử chẳng có một giúp việc nào sao? Cậu ta vẫn ở một mình sao?” Chẳng biết Đường Lăng nghĩ đến gì mà đột nhiên hỏi. Sau khi Đường Lăng hỏi câu này thì môi mím chặt, sắc mặt hơi nghiêm trọng.
“Tiểu vương tử còn có một người mẹ, cậu ấy ở với mẹ mình. Nhưng mà ở nơi ở của Tiểu vương tử không có người khác.”
Mạnh Lâm không biết tại sao cậu Đường lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng mà chuyện này thì cũng dễ biết thôi. Anh ta ở nước R lâu thế, cũng đã nghe nói vài chuyện liên quan đến cậu Tiểu vương tử này: “Năm đó mẹ của Tiểu vương tử đưa Tiểu vương tử về hoàng thất nhận con, nhưng mà mẹ của Tiểu vương tử không được Quỷ Vực Chi Thành đón về, vẫn cứ ở cùng Tiểu vương tử.”
Đôi mắt híp nhẹ của của Đường Lăng lóe sáng, mẹ của cô?
Thế nên, bây giờ người mà cô chú ý nhất chắc là mẹ của cô?!
“Cậu Đường, cậu Tiểu vương tử này thật sự không có…” Mạnh Lâm vẫn muốn khuyên Đường Lăng, chỉ là nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đường Lăng thì ngậm miệng.
Tài xế vẫn cứ yên tĩnh lái xe, chỉ là dường như phía trước bỗng nhiên có một chiếc xe đột ngột vòng lại từ bên đường, tài xế kinh hãi, nhanh chóng phanh lại.
Ở ghế sau Lâm Bối ngủ mà chẳng nhận thấy gì, người nghiêng ra trước theo quán tính.
Đường Lăng nhanh chóng vươn tay ôm luôn cô vào trong ngực. Một tay Đường Lăng gắng sức chống lên mặt sau của chiếc ghế trước mặt, thay cô chặn hết mọi xung lực.
Nhưng mà Lâm Bối vẫn bị lắc tỉnh, cô mở hí mắt, nhìn Đường Lăng.
Đường Lăng thấy cô bị lắc tỉnh thì anh hơi nhíu mày, Đường Lăng nghĩ bây giờ cô tỉnh rồi thì chắc chắn lập tức tránh khỏi lồng ngực anh.
Đường Lăng biết rõ cô ghét mình nhiều thế nào, biết rõ cô muốn chạy trốn khỏi anh như thế nào.
Lúc trước nếu anh không lấy Đại vương tử ra để uy hiếp cô thì cô chẳng thèm phản ứng lại anh.
Lâm Bối mở mắt, nhìn Đường Lăng, sau đó cô chớp mắt rồi nhìn Đường Lăng thêm lần nữa.
Đôi môi Đường Lăng không nhịn được mà vểnh lên, dáng vẻ này của cô đúng là đáng yêu chết thôi. Nhưng mà Đường Lăng chờ cô lấy lại tinh thần, anh biết sau khi cô lấy lại tinh thần chắc chắn sẽ không hề do dự mà đẩy anh ra, đương nhiên có khi còn cho anh một tát.
Nghĩ đến khả năng này, môi Đường Lăng mím lại, biết rõ có thể sẽ ăn tát nhưng anh vẫn không biết tự buông ra trước mà còn ôm cô như thế.
Đường Lăng cảm thấy chẳng lẽ mình có thể chất M hay sao.
Ôi, dù có bị cô tát thì anh cũng chịu.
Ôm cô như thế, cảm nhận được sự mềm mại của cô, ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người cô, anh không nỡ buông tay.
Nhưng Đường Lăng cũng chẳng chờ được cái tát mà anh tưởng sẽ phải chịu, thậm chí cũng không thấy Lâm Bối đẩy anh ra.
Ngược lại sau khi Lâm Bối thấy anh xong thì lại nhắm mắt, hiển nhiên là định ngủ tiếp.