CHƯƠNG 1336: THỜI ĐIỂM QUAN TRỌNG NHẤT (2)
Có lẽ người trong phòng bệnh là ba Viên Ngữ.
Có vẻ tình trạng của ba Viên Ngữ không tệ, sắc mặt khá tốt, con ngươi Hàn Nhã Thanh lóe lên, tình hình của ba Viên Ngữ tốt hơn cô dự đoán, kế hoạch của cô cũng có thể thuận lợi hơn.
“Chúng tôi cứ đi vào như thế thì ba Viên Ngữ chắc chắn sẽ không tin tưởng chúng ta, không đồng ý đi theo chúng ta, vậy thì sẽ lãng phí thời gian.” Hàn Nhã Thanh nói tình hình thực tế, dù sao Trác Hiểu Lam cứu ba Viên Ngữ, ba Viên Ngữ chắc chắn tin tưởng Trác Hiểu Lam, hơn nữa ba Viên Ngữ rất lâu rồi, Trác Hiểu Lam không nói gì thì ba Viên Ngữ sẽ không rời đi, huống chi bọn họ lại đột nhiên đi vào, bất cứ ai cũng sẽ đề phòng.
“Ông ta không đồng ý thì trói ông ta lại.” Từ trước đến nay cách làm việc của Cố Ngũ luôn trực tiếp, đương nhiên trong tình huống này thì cách này cũng có hiệu quả nhất.
“Tim của ông ta không tốt, chịu không nổi kích thích.” Hàn Nhã Thanh nhíu mày, nếu ba Viên Ngữ là người bình thường khỏe mạnh thì cách của Cố Ngũ có thể thực hiện được.
Nhưng tim của Viên Ngữ có vấn đề, nếu ba Viên Ngữ vẫn luôn ở đây thì chứng tỏ tim của ba Viên Ngữ vẫn chưa hồi phục tốt, nếu Cố Ngũ trực tiếp bắt đi thì nói không chừng xảy ra án mạng.
“Vậy đừng động đến ông ta, đi thôi.” Đối với Cố Ngũ mà nói thì bảo vệ bà chủ là quan trọng nhất, anh ta không quan tâm đến người khác.
Hiện tại Cố Ngũ thật sự không muốn quan tâm đến người bên trong, anh ta chỉ muốn nhanh chóng đưa bà chủ ra ngoài.
Nhưng bà chủ không lên tiếng, Cố Ngũ cũng không dám cứng rắn, anh ta vẫn muốn nghe lời bà chủ.
“Tôi gọi điện thoại hỏi xem Viên Ngữ đã tỉnh lại chưa, nếu Viên Ngữ tỉnh thì có thể để Viên Ngữ nói chuyện với ông ta.” Trác Thanh cũng biết chuyện này, anh ta biết sự lo lắng của Hàn Nhã Thanh rất có lý.
Trác Thanh nhanh chóng lấy điện thoại gọi đi, lúc Trác Thanh gọi điện thoại thì tay hơi run, không biết bởi vì sợ hãi hay là bởi vì điều gì.
Hàn Nhã Thanh nghe Trác Thanh nói thì con ngươi lóe lên một chút, cách của Trác Thanh cũng là một cách, nhưng với điều kiện là Viên Ngữ đã tỉnh lại, hơn nữa cho dù Viên Ngữ nói chuyện với ba cô ta, giải thích cũng cần thời gian, hơn nữa cho dù Viên Ngữ tự mình nói với ba mình, muốn cho ba Viên Ngữ hoàn toàn tin tưởng cũng cần thời gian.
Bom có thể nổ bất cứ lúc nào, bọn họ không có quá nhiều thời gian, Hàn Nhã Thanh lo lắng nhất là Trác Hiểu Lam có thể chạy đến đây bất cứ lúc nào, đương nhiên Hàn Nhã Thanh càng lo lắng Trác Hiểu Lam cho người ở gần đây chạy tới.
Cho nên cô thật sự không thể kéo dài thêm thời gian.
Hàn Nhã Thanh thấy áo của bác sĩ, cô cầm lấy áo bác sĩ mặc lên người, sau đó đeo khẩu trang lên.
“Điện thoại không gọi được, không thể gọi ra ngoài, Trác Hiểu Lam chắc chắn đã lắp đặt thứ gì đó làm cho chúng ta không thể gọi ra ngoài…” Trác Thanh đã thử gọi điện thoại mấy lần cũng không được, sắc mặt thay đổi, anh ta ý thức được chuyện này nghiêm trọng hơn anh ta nghĩ.
Lúc này Hàn Nhã Thanh đã mặc xong quần áo, Hàn Nhã Thanh xoay người ra hiệu Trác Thanh im lặng.
Hàn Nhã Thanh cũng không hề bất ngờ về chuyện không thể gọi ra ngoài, với sự cẩn thận của Trác Hiểu Lam thì Hàn Nhã Thanh cảm thấy chuyện này rất bình thường và hợp lý.
Trác Thanh hơi giật mình, lập tức ngậm miệng, Trác Thanh là người thông minh, cũng lập tức hiểu ý của Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh và Trác Hiểu Lam cao bằng nhau, lúc này cô mặc áo bác sĩ lại đeo khẩu trang, có vẻ khó phân biệt.
“Đầu To, hiện tại anh đi ra ngoài, bảo đảm mỗi cửa phải được mở ra.” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng nhìn về phía Đầu To chuyên mở khóa, Hàn Nhã Thanh sợ Trác Hiểu Lam có thể khoá cửa từ xa.
Nếu lúc đó cửa bị khóa thì bọn họ lại cần thời gian mở khóa, chỉ sợ không kịp chạy thoát.
“Vâng, bà chủ.” Đầu To nhận được mệnh lệnh thì không do dự, nhanh chóng rời đi.
“Cố Ngũ, anh phối hợp với tôi.” Hàn Nhã Thanh lại nhìn Cố Ngũ nói một câu.
“Vâng, bà chủ.” Cố Ngũ càng nhanh chóng trả lời, bà chủ nói gì cũng đúng, tuy rằng Cố Ngũ không biết bà chủ muốn anh ta phối hợp cái gì, nhưng vẫn đồng ý.
“Cậu hai Trác, lỡ ba Viên Ngữ xảy ra chuyện gì thì anh phải chuẩn bị cứu chữa.” Hàn Nhã Thanh không biết tình hình sức khỏe của Viên Ngữ thế nào, cô cũng lo lắng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Tuy rằng Hàn Nhã Thanh biết nếu xuất hiện chuyện gì, bọn họ lại kéo dài thời gian thì càng nguy hiểm, nhưng bọn họ cũng không thể không quan tâm đến ba Viên Ngữ, đương nhiên Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh biết rõ dưới tình huống này thì chỉ cần cứu chữa giữ được mạng là được.
Hàn Nhã Thanh nói xong thì mới mở cửa phòng phẫu thuật, phòng phẫu thuật được cách âm rất tốt, ba Viên Ngữ cũng không nghe thấy tiếng động bên ngoài, đến khi Hàn Nhã Thanh đẩy cửa đi vào thì ba Viên Ngữ mới phát hiện ngẩng đầu nhìn.
Ba Viên Ngữ nhìn Hàn Nhã Thanh ngẩn người, sau đó cười khẽ: “Bác sĩ Trác, cô đã đến rồi sao? Sao hôm nay cô lại tới?”
Rõ ràng bình thường Trác Hiểu Lam đến đây rất có quy luật.
“Đúng lúc tôi đến đây nên thuận tiện kiểm tra cho ông một chút.” Hàn Nhã Thanh bắt chước giọng của Trác Hiểu Lam, Hàn Nhã Thanh đã học bắt chước giọng nói, cho nên người bình thường không nghe ra được sự khác thường.
“À, được được, làm phiền bác sĩ Trác.” Ba Viên Ngữ không nghe thấy sự khác thường cũng không nghi ngờ, chỉ liên tục gật đầu cảm ơn.
Hàn Nhã Thanh đi tới giường bệnh, cô hơi khom lưng, giả bộ kiếm tra cho ba Viên Ngữ, nhưng lúc cô đưa tay ra thì dùng tốc độ nhanh nhất đập vào gáy của ba Viên Ngữ.
Ba Viên Ngữ còn chưa kịp phản ứng thì đã ngất xỉu.
Cố Ngũ sửng sốt, khóe môi không nhịn được giật giật, bà chủ đúng là mạnh mẽ, ngầu quá đi.
Cố Ngũ không nhịn được nghĩ, nếu lão đại và bà chủ cãi nhau, nếu bà chủ dùng chiêu này với lão đại thì lão đại có thể tránh được hay không?
Anh ta cảm thấy bà chủ dùng chiêu này thì anh ta cũng không thể tránh khỏi.
Bởi vì động tác của Hàn Nhã Thanh quá nhanh, quá dứt khoát, ba Viên Ngữ chưa kịp phản ứng lại, cho nên cũng không xảy ra chuyện gì.
Hàn Nhã Thanh đứng lên, ra hiệu bằng mắt với Cố Ngũ, Cố Ngũ lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi vào, sau đó cõng ba Viên Ngữ lên lưng.
Việc cần đến thể lực này phù hợp với Cố Ngũ nhất, dù sao cậu hai Trác cầm dao phẫu thuật, cậu hai Trác cũng có thể cõng ba Viên Ngữ, nhưng tuyệt đối không thể chạy nhanh bằng Cố Ngũ, đây cũng là lý do Hàn Nhã Thanh bói Cố Ngũ phối hợp với mình.
Cố Ngũ cõng ba Viên Ngữ, tốc độ chân không hề giảm đi: “Bà chủ, mau lên, rời khỏi chỗ này trước.”
Cố Ngũ tưởng tượng đến bom bên ngoài thì cảm thấy khiếp sợ.
Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh không thể kéo dài thêm, bọn họ cũng nhanh chóng đuổi kịp tốc độ của Cố Ngũ.
Khi bọn họ ra khỏi phòng bệnh, Trác Thanh không nhịn được nhìn quả bom kia: “Quả bom vẫn chưa kích nổ…”
Lúc Trác Thanh nói lời này thì trong giọng nói mang theo sự nhẹ nhõm, chứa một chút may mắn còn sót lại, cuối cùng Trác Hiểu Lam vẫn nghĩ đến anh ta?
Hàn Nhã Thanh hiểu ý của Trác Thanh: “Mặc dù bom này có thể kích nổ từ xa, nhưng cũng cần phải trong phạm vi một kilomet.”
Ý của Hàn Nhã Thanh rất rõ ràng, Trác Hiểu Lam muốn kích nổ bom cũng phải chạy đến đây trước, ở quá xa không thể làm được, Hàn Nhã Thanh cảm thấy Trác Hiểu Lam không thể chạy đến đây, không phải là mềm lòng với Trác Thanh.