CHƯƠNG 1318: CÔ TA CỐ Ý (2)
Nghĩ đến những chuyện này, trong lòng Trác Hiểu Lam không khỏi kích động. Nói thật, đã lâu rồi cô ta chưa gặp Dương Tầm Chiêu, hơn nữa thậm chí đã cô ta và Dương Tầm Chiêu đã không liên lạc với nhau một thời gian dài. Từ sau khi Hàn Nhã Thanh trở lại nhà họ Đường, ngay cả gọi điện thoại mà cô ta và Dương Tầm Chiêu cũng không gọi.
Đều do Hàn Nhã Thanh, trước khi Hàn Nhã Thanh xuất hiện, quan hệ của cô ta và Dương Tầm Chiêu rất thân mật, khi đó Dương Tầm Chiêu rất nghe lời cô ta.
Trác Hiểu Lam đang nghĩ thì cửa phòng bệnh mở ra, Trác Hiểu Lam nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn, sau đó thì thấy Dương Tầm Chiêu mở cửa ra, nhưng Dương Tầm Chiêu không nhanh chóng đi vào mà để Hàn Nhã Thanh ở phía sau vào trước, anh ta mở cửa cho Hàn Nhã Thanh.
Trong tay Dương Tầm Chiêu còn cầm theo hoa quả và một ít thực phẩm dinh dưỡng, giờ lại giúp Hàn Nhã Thanh mở giúp, giúp Hàn Nhã Thanh giữ cửa, còn Hàn Nhã Thanh thì chỉ cầm một bó hoa tươi trong tay.
Với Dương Tầm Chiêu thì những chuyện này chẳng là gì, nhưng lúc này Trác Hiểu Lam nhìn thấy thì thấy cực kì gai mắt.
Hàn Nhã Thanh là người chết sao? Sao chẳng biết cầm giúp cho Tầm Chiêu, hơn nữa Tầm Chiêu cầm nhiều đồ thế mà Hàn Nhã Thanh còn để Tầm Chiêu mở cửa giúp cô ta? Sao Hàn Nhã Thanh này chẳng biết phân biệt tốt xấu gì vậy?
Khi Hàn Nhã Thanh đi vào phòng rồi Dương Tầm Chiêu mới vào theo sau, sau đó đóng cửa lại.
Dương Tầm Chiêu đặt hoa quả và thực phẩm dinh dưỡng trong tay xuống, sau đó xoay người lại cầm lấy bó hoa trong tay Hàn Nhã Thanh rồi bỏ lên một bên bàn.
Mọi động tác đều rất tự nhiên, dịu dàng như thế, quan tâm đến thế, Trác Hiểu Lam nhìn mà đỏ cả mắt.
Trước giờ cô ta chưa từng thấy Dương Tầm Chiêu như thế này, cô ta không hề biết Dương Tầm Chiêu cũng biết quan tâm người khác thế này.
Trong mắt cô ta, Dương Tầm Chiêu vẫn luôn lạnh lùng, kiêu ngạo.
Hàn Nhã Thanh đương nhiên đã phát hiện ánh mắt của Trác Hiểu Lam, chỉ là cô giả vờ không thấy, có điều trước đây Trác Hiểu Lam vẫn luôn che giấu, giờ thì chẳng giấu giếm gì nữa, cứ thế mà trắng trợn nhìn Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh nhìn Đường Lăng, xem ra chắc là Đường Lăng vừa nói gì hoặc làm gì đã kích động Trác Hiểu Lam, hoặc là Trác Hiểu Lam biết họ đã bắt đầu nghi ngờ cô ta nên cũng không cố gắng che giấu như trước nữa.
Trác Hiểu Lam trắng trợn nhìn Dương Tầm Chiêu như thế khiến trong lòng Hàn Nhã Thanh không thoải mái lắm.
Dương Tầm Chiêu là chồng cô, nếu không có bất ngờ hiện tại thì giờ cô và Dương Tầm Chiêu đã đăng kí kết hôn rồi.
Trác Hiểu Lam biết rõ mấy chuyện này mà còn nhìn chằm chằm Dương Tầm Chiêu, tưởng cô chết rồi sao?
Khi Dương Tầm Chiêu đặt hoa xuống và xoay người lại, Hàn Nhã Thanh vươn tay sửa lại tóc tai cho Dương Tầm Chiêu, động tác trông rất thân mật.
Dương Tầm Chiêu sững sờ, sau đó thì bật cười, Dương Tầm Chiêu đẹp trai sẵn rồi, nụ cười này cứ như lập tức khiến cả gian phòng bừng sáng.
Trác Hiểu Lam hoàn toàn ngây ra, cô ta quen biết Dương Tầm Chiêu lâu thế mà rất ít khi thấy Dương Tầm Chiêu cười, trước giờ vẫn chưa từng thấy Dương Tầm Chiêu cười như thế này.
Trác Hiểu Lam nhìn Dương Tầm Chiêu, ánh mắt cũng hơi mê mẩn, anh cười lên thật sự rất đẹp, đẹp hơn bất cứ gì trên đời.
Trác Hiểu Lam trước giờ lạnh lùng, đối với ai cũng kiêu ngạo thành quen, cũng chỉ ở trước mặt Dương Tầm Chiêu mới như thế này.
Đường Lăng tự nhiên thấy được dáng vẻ mê mẩn của Trác Hiểu Lam, ánh mắt của Đường Lăng cũng lạnh lùng hơn.
Lúc này Trác Hiểu Lam nhìn Dương Tầm Chiêu nên không để ý: “Tầm Chiêu, đại ca nói anh có chuyện cần nói, là chuyện gì vậy?”
Khi Trác Thanh nói lời này, giọng nói rất tự nhiên, anh ta cho rằng Dương Tầm Chiêu đến nói chuyện máy nghe lén, anh ta tưởng rằng có khi Trác Hiểu Lam có tí liên quan đến chuyện này nên Dương Tầm Chiêu muốn hỏi Trác Hiểu Lam, chắc là muốn tìm thêm manh mối từ Trác Hiểu Lam.
Lúc này Dương Tầm Chiêu mới nhìn sang Trác Thanh, thấy ánh mắt của Trác Thanh, Dương Tầm Chiêu thầm thở dài, bây giờ Trác Thanh vẫn chưa biết nên Trác Thanh mới có thể bình tĩnh như thế, nếu tiếp theo Trác Thanh nghe thấy lời anh, anh sợ Trác Thanh sẽ không chịu nổi mà sụp đổ.
Nhưng anh cũng không thể gạt Trác Thanh được, dù sao năm đó Viên Ngữ bị Trác Hiểu Lam ép rời khỏi Trác Thanh, Viên Ngữ vô tội, Viên Ngữ cũng yêu Trác Thanh, Trác Thanh nên biết những chuyện này.
Trác Hiểu Lam nghe thấy lời nói của Trác Thanh thì tỉnh hồn lại, trong đầu cũng tỉnh táo hơn, đúng rồi, rốt cuộc Dương Tầm Chiêu muốn nói gì.
“Tầm Chiêu, rốt cuộc em có chuyện gì vậy? Trác Thanh còn gọi cả chị qua đây, chuyện này liên quan đến chị nữa à?” Trác Hiểu Lam nhìn Dương Tầm Chiêu, môi cong cong nở nụ cười, cô ta không lạnh nhạt với Dương Tầm Chiêu như với người khác.
Nhìn thấy dáng vẻ tỉnh táo lạnh nhạt thế này của Trác Hiểu Lam, trong lòng Hàn Nhã Thanh thực sự bội phục Trác Hiểu Lam.
Tâm lý của Trác Hiểu Lam quá tốt, đến tận lúc này mà vẫn như người không làm gì cả.
Chắc là Trác Hiểu Lam quá tự tin, cho rằng bọn họ không điều tra được những chuyện mà cô ta đã làm.
Nhưng mà lúc này Hàn Nhã Thanh chắc chắn không nói gì nhiều.
Dương Tầm Chiêu ngước mắt nhìn Trác Hiểu Lam, ánh mắt đó không hề có cảm xúc nào, chỉ là lạnh nhạt nhìn thoáng qua, nhưng trong lòng Trác Hiểu Lam đột nhiên thấy nặng nề, cô ta bỗng có linh tính không lành.
Hơn nữa Dương Tầm Chiêu đối xử với cô ta như thế, trong lòng cô ta cũng rất khó chịu, tuy rằng Dương Tầm Chiêu vẫn luôn lạnh nhạt như thế với người khác, nhưng Dương Tầm Chiêu chưa bao giờ đối xử với cô ta như vậy cả.
Dương Tầm Chiêu vẫn luôn tin tưởng cô ta, rất gần gũi cô ta.
“Tầm Chiêu, rốt cuộc là sao? Anh mau nói đi.” Trác Thanh giục, anh ta cũng muốn biết Dương Tầm Chiêu đã tra được gì rồi, anh ta cũng muốn biết là ai hãm hại Viên Ngữ thành thế này.
Nhưng khi trước đại ca đã nói, người hại Viên Ngữ che giấu rất kĩ nên không dễ tra ra, chắc Dương Tầm Chiêu chưa tra ra nhanh thế đâu, anh ta cũng không mấy hi vọng.
“Trác Thanh nói đúng, Tầm Chiêu có chuyện gì thì cứ nói đi, Trác Thanh còn cố ý gọi điện thoại bảo chị đến, nếu có gì cần chị giúp thì chị sẽ không từ chối đâu.” Trác Hiểu Lam điều chỉnh tâm trạng của mình, rồi lại mỉm cười nhìn Dương Tầm Chiêu, cô ta tự nói với bản thân không được hoảng hốt, không được khẩn trương, cô ta tự nói với bản thân rằng Dương Tầm Chiêu không thể nào điều tra ra nhanh như được.
Hàn Nhã Thanh thì hoàn toàn sợ luôn, Trác Hiểu Lam này mặt dày hết sức, rõ ràng những chuyện đó đều do cô ta làm, cô ta giả vờ như người không làm gì cả thì thôi đi, thế mà còn nói giúp đỡ?
Trác Hiểu Lam muốn giúp thế nào? Giúp tự bắt cô ta sao?
Nếu Trác Hiểu Lam muốn giúp thật thì chẳng thà nói rõ tất cả ra đi.
Hàn Nhã Thanh ngước mắt nhìn Trác Hiểu Lam, ánh mắt đó hơi ẩn ý, Hàn Nhã Thanh đã thấy người giỏi giang, cũng đã thấy người giỏi che giấu, nhưng được như Trác Hiểu Lam thì đây là lần đầu cô chứng kiến, đúng là trơ trẽn.
Lúc này Trác Hiểu Lam đang nhìn Dương Tầm Chiêu nên không thấy được ánh mắt của Hàn Nhã Thanh khi nhìn cô ta.
“Giúp thì không cần, nhưng có vài việc đúng là cần chị giải thích.” Rõ ràng sắc mặt của Dương Tầm Chiêu lúc này hơi lạnh lùng, giọng nói cũng rất lạnh lẽo, xa cách rõ ràng.
Trác Hiểu Lam không ngờ Dương Tầm Chiêu trực tiếp dùng thái độ này với cô ta, nhất thời trong lòng lại chua xót, nhưng trên mặt cô ta cũng không có gì khác thường. Cô ta nhìn Dương Tầm Chiêu, thậm chí trên mặt vẫn còn cười: “Được, chỉ cần chị làm được thì chị sẽ làm, dù là chuyện gì, dù là lúc nào đi nữa.”
Lời nói của người khác Trác Hiểu Lam có thể hoàn toàn lơ đi, nhưng lời của Dương Tầm Chiêu, cô ta ghi nhớ trong lòng từng chữ một, dù cho lúc này Dương Tầm Chiêu lạnh nhạt với cô ta như thế thì cô ta cũng không trách anh.
Chỉ cần anh cần, cô ta đều sẽ giúp anh làm.
Vì anh, chuyện gì cô ta cũng làm được.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!