CHƯƠNG 1313: THẤY RÕ BỘ MẶT THẬT CỦA CÔ TA (1)
Phải nói rằng Đường Lăng đã nói trúng sự thật rồi!!!
“Chị không thể nào biết được, chị ấy chỉ từng gặp Viên Ngữ ở nhà họ Trác một lần. Anh cũng biết đó, trước giờ chị ấy vẫn cứ luôn lạnh nhạt với người khác…” Chỉ là cậu hai Trác thẳng thừng bác bỏ lời nói của Đường Lăng, lúc này Trác Thanh chỉ nói Trác Hiểu Lam lạnh nhạt với người khác, lời nói này được coi là rất uyển chuyển rồi.
Trác Hiểu Lam quá kiêu căng, đương nhiên là xem thường qua lại với người như Viên Ngữ, lúc ấy chắc Trác Thanh đã biết được chuyện này nên mới khẳng định như thế.
Gia đình của anh ta và Viên Ngữ khác biệt nhiều lắm.
Trước khi anh ta dẫn Viên Ngữ về nhà cũng hơi lo, lo rằng người nhà anh ta không chấp nhận Viên Ngữ, nhưng anh ta đã quyết tâm muốn kết hôn với Viên Ngữ, nên dù biết rõ sẽ có khó khăn, nhưng có vài việc, anh ta vẫn phải làm.
Chỉ là, anh ta không ngờ lúc đó bà nội anh ta rất thích Viên Ngữ, ba anh ta cũng không phản đối, tuy thái độ của Trác Hiểu Lam thì lạnh nhạt nhưng cũng không nói gì.
Lúc đó, Trác Thanh thật sự rất vui mừng, nhưng không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện như thế này.
Đường Lăng thấy thái độ này của Trác Thanh nên cũng không nói thêm gì, bây giờ chưa có bằng chứng, có vài câu chẳng thể nói quá rõ ràng.
“Trác Thanh, hôm qua Viên Ngữ đưa cái gì cho cậu?” Đường Lăng nghĩ đến túi tài liệu mà hôm qua Viên Ngữ đưa cho Trác Thanh.
“Là mấy bức thư mà khi trước em viết cho Viên Ngữ.” Chuyện đến nước này rồi, Trác Thanh cũng không giấu giếm nữa. Thật ra từ lúc bắt đầu đáng ra anh ta không nên che giấu, không nên gạt đại ca, nếu khi đó anh ta nói hết mọi chuyện cho đại ca, hoặc là đại ca có thể điều tra ra kẻ sau màn, vậy Viên Ngữ sẽ không xảy ra chuyện.
Đều là lỗi của anh ta, chuyện này là do lỗi của anh ta.
Đường Lăng nghe thấy lời nói của Trác Thanh thì ánh mắt lóe lên, Trác Thanh viết vài bức thư cho Viên Ngữ, chẳng trách khi đó Trác Thanh chẳng nhìn đã cất túi tài liệu đi rồi. Chắc chắn lúc đó trong lòng Trác Thanh rất khó chịu, Trác Thanh không biết Viên Ngữ bị người khác ép buộc nên cho rằng đó là ý định của Viên Ngữ, nên chắc chắn rất tức giận.
Thế nên sẽ chẳng nhìn gì lâu, chắc cũng chẳng định nghĩ thêm, nhìn thêm.
Nhưng thư mà Trác Thanh viết cho Viên Ngữ, vậy chắc là bí mật giữa Trác Thanh và Viên Ngữ, người ngoài không thể biết được, ngay cả mấy anh em bọn họ mà Trác Thanh cũng không nói.
Vậy sao Trác Hiểu Lam biết được?
Lúc này Đường Lăng càng thêm chắc chắn năm đó chuyện Trác Thanh và Trác Hiểu Lam chia tay có khả năng có liên quan đến Trác Hiểu Lam.
“Chuyện cậu viết thư cho Viên Ngữ…” Đường Lăng đang định hỏi thêm thì đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Trác Hiểu Lam đi vào, ngắt lời Đường Lăng.
Đường Lăng nhướng mày, không biết Trác Hiểu Lam vừa tới thật, hay là đã đến từ lâu, nếu Trác Hiểu Lam đã đến từ lâu thì chắc đã nghe được cuộc nói chuyện giữa anh ta và Trác Thanh.
Nhưng Đường Lăng cũng không sợ cô ta nghe được, nếu cô ta không thẹn với lòng thì những lời mà anh ta vừa hỏi Trác Thanh chẳng là gì cả, nếu những chuyện đó thật sự do cô ta làm, thông minh như cô ta chắc sẽ biết anh ta đã bắt đầu nghi ngờ cô ta rồi.
Nếu cô ta thật sự đã biết, để cô ta biết họ nghi ngờ cô ta cũng tốt thôi, như thế thì cô ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, anh ta cũng không lo lắng cô ta lại làm hại Thanh Thanh nữa.
Trác Hiểu Lam đương nhiên đã nghe thấy lời nói của Đường Lăng, trong đôi mắt cúi xuống của cô ta thoáng hiện sự khác thường, nhưng đã nhanh chóng giấu đi. Khi cô ta ngẩng đầu nhìn Đường Lăng thì đã lấy lại sự lạnh nhạt như thường, lúc này sắc mặt không có gì bất thường.
Cô ta chỉ nhìn Đường Lăng, không nói.
“Chị, chị phải có cách để em ấy tỉnh lại.” Trác Thanh thấy Trác Hiểu Lam thì mắt sáng trưng, lúc trước Trác Hiểu Lam từng nói sẽ nghĩ cách, anh ta cũng biết Trác Hiểu Lam rất giỏi về các bệnh tim, còn anh ta thì kém xa.
Thế nên Trác Thanh gửi hi vọng lên người Trác Hiểu Lam.
Đường Lăng nghe Trác Thanh nói thế thì mắt nhìn Trác Hiểu Lam, muốn nhìn ra điểm bất thường trên mặt Trác Hiểu Lam, nếu Trác Hiểu Lam hại Viên Ngữ thành ra thế, vậy đối mặt với câu hỏi này của Trác Thanh, ít nhất Trác Hiểu Lam sẽ có phản ứng bất thường nào đó nhỉ?
Nhưng sắc mặt của Trác Hiểu Lam vẫn như thường, vẫn lạnh nhạt như thế chẳng có tí gì là khác thường, dù là sắc mặt hay ánh mắt cũng không có cảm xúc nào bất thường.
Trong lòng Đường Lăng thầm thở phảo, nếu chuyện này không phải do Trác Hiểu Lam làm thì thôi, nếu là Trác Hiểu Lam thật, vậy Trác Hiểu Lam đúng là…
Nhất thời Đường Lăng cũng không biết nên miêu tả Trác Hiểu Lam thế nào nữa.
Trác Hiểu Lam không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trác Thanh, mà là đi tới trước giường bệnh, kiểm tra cho Viên Ngữ.
“Chị, em ấy có thể tỉnh lại không?” Trác Thanh nhìn thẳng Trác Hiểu Lam, trong ánh mắt là khát vọng cố gắng hết mình để túm được cọng cỏ cứu mạng.
Bây giờ anh ta đã gửi hết hi vọng vào Trác Hiểu Lam.
“Chị chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.” Trác Hiểu Lam vẫn nói câu như khi trước, một câu cố gắng hết sức chứng tỏ sự chân thành của cô ta.
“Chị, chị phải giúp em ấy tỉnh lại.” Trác Thanh nghe Trác Hiểu Lam trả lời như thế thì sốt ruột, bây giờ cái anh ta cần là chị anh ta cho anh ta một câu trả lời chính xác: “Chị, chị là người giỏi nhất ở khoa tim mạch, bây giờ chỉ có chị có thể cứu giúp em ấy tỉnh lại thôi, chị, chắc chắn chị sẽ có cách đúng không?”
Hiển nhiên Trác Thanh đã gửi quá nhiều hi vọng vào Trác Hiểu Lam.
“Chị sẽ cố gắng hết sức, nhưng chị không thể cho em một đáp án chính xác được, em cũng là bác sĩ, em cũng hiểu mà.” Trác Hiểu Lam nhìn Trác Thanh, cuối cùng trên gương mặt lạnh nhạt như thường đã có một vài cảm xúc.
“Em cũng đừng lo lắng quá, giờ em ấy thế này em có lo cũng vô ích thôi, em nên đi nghỉ ngơi một lúc.” Trác Hiểu Lam hiếm khi mà an ủi người khác, dù sao cũng là em trai ruột của mình, đương nhiên khác rồi.
“Em không sao.” Trong tình huống này đương nhiên Trác Thanh sẽ không đi nghỉ ngơi, anh ta phải ở bên cạnh cô ta, phải luôn ở bên cô ta.
“Em phải ở bên em ấy, đáng ra em nên đến với em ấy từ lâu rồi. Nếu em ở bên em ấy sớm chút thì em ấy sẽ không xảy ra chuyện thế này.” Trác Thanh nghĩ đến chuyện khi trước thì rất muốn giết luôn chính mình, thế nên anh ta sẽ không rời khỏi cô ta.
Ánh mắt của Đường Lăng lại nhìn về phía Trác Hiểu Lam.
Trác Hiểu Lam không nói gì, trên mặt cũng không có gì khác thường.
“Trác Thanh, Hiểu Lam nói đúng, cậu cũng phải chú ý chuyện nghỉ ngơi.” Đường Lăng nhìn qua Trác Thanh, trông như rất tự nhiên mà khuyên.
Trác Thanh nghe thấy lời nói của Đường Lăng, trên mặt lại hiện lên sự dữ tợn: “Em phải tìm ra tên hung thủ đó, em sẽ không bao giờ bỏ qua kẻ đó.”
Khi Trác Thanh nói ra câu này, ánh mắt của Đường Lăng lại nhìn sang Trác Hiểu Lam, nếu là Trác Hiểu Lam gây ra chuyện này thật, khi em trai ruột của mình nói thế, Đường Lăng cũng không tin Trác Hiểu Lam vẫn có thể thờ ơ.
Nhưng sắc mặt của Trác Hiểu Lam vẫn bình thường như trước, Đường Lăng vẫn không thể thấy được điều bất thường nào trên mặt Trác Hiểu Lam.
Đường Lăng chớp mắt, Trác Hiểu Lam phản ứng thế này sao?!
Rồi đột nhiên Đường Lăng cảm thấy, có khi nào bọn họ nghi ngờ sai rồi không?
Chuyện này chẳng phải do Trác Hiểu Lam gây ra?
“Thanh Thanh và Tầm Chiêu đã đi thăm dò chuyện này rồi, cậu cũng biết năng lực của Thanh Thanh và Tầm Chiêu, tin rằng sẽ sớm có tin thôi.” Đường Lăng không biết là do bọn họ nghi ngờ sai người, hay là trái tim của Trác Hiểu Lam quá mạnh mẽ.
Lúc này Đường Lăng trả lời cho Trác Thanh, nhưng cũng là nói cho Trác Hiểu Lam nghe.
Đường Lăng đột nhiên nghĩ đến chuyện Trác Hiểu Lam thích Tầm Chiêu, Đường Lăng lại trầm giọng nói: “Tầm Chiêu cũng nói nhất định sẽ tìm ra kẻ đó, dù là ai đi nữa thì cậu ấy cũng sẽ không bỏ qua.”
Lúc Đường Lăng nói lời này, ánh mắt thì nhìn Trác Thanh, nhưng dư quang vẫn chú ý đến sắc mặt của Trác Hiểu Lam.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!