Người đứng ngoài cửa vào lúc này là ông cụ Đường!!
“Ông ngoại Đường.” Dương Tầm Chiêu thở ra một hơi, đè xuống tất cả cảm xúc trong lòng, cố gắng khống chế mình.
Trong phòng Hàn Nhã Thanh nghe Dương Tầm Chiêu gọi ông ngoại Đường thì cả người cứng đờ, cô cảm thấy eo của mình giật giật.
Không ngờ thật sự là ông cụ Đường, không nghĩ tới ông cụ Đường cũng là một ông già trẻ con.
Hàn Nhã Thanh nhất thời cảm thấy có chút dở khóc dở cười, mỗi người không ngủ được, rốt cuộc muốn làm gì.
“Ông ngoại Đường, ông có chuyện gì sao?” Dương Tầm Chiêu buồn bực trong lòng muốn chết, nhưng cô cố gắng khống chế bản thân, thái độ vẫn rất khách sáo.
Đương nhiên nếu có thể bỏ qua tiếng nghiến răng thì càng tốt hơn!!
“Tôi có mấy chuyện muốn giao cho cậu.” Ông cụ Đường là người thông minh, tuy rằng Dương Tầm Chiêu che giấu rất tốt nhưng vẫn không thể qua được đôi mắt ông cụ Đường.
Ông cụ Đường hắng giọng nói, rất nghiêm túc mở miệng.
“Ông nói đi.” Dương Tầm Chiêu nghe thấy chuyện của Hàn Nhã Thanh thì vẻ mặt lập tức thay đổi, trở nên nghiêm túc.
Chỉ cần chuyện liên quan đến cô thì anh sẽ nghiêm túc lắng nghe, nhớ kỹ từng việc.
Ông cụ Đường nhìn thấy vẻ mặt Dương Tầm Chiêu thay đổi thì khóe môi giật giật, xem ra tên nhóc này thật sự rất quan tâm Nhã Thanh.
Nếu như vậy…
Cho dù là như vậy thì ông vẫn phải hoàn toàn nhiệm vụ của tối hôm nay hôm nay, nếu ông bỏ ngang thì không biết ăn nói thế nào.
Đường Lăng đưa ra đề nghị này, nói muốn thử thách Dương Tầm Chiêu, bà cụ Đường lập tức tán thành, sau đó mấy người âm thầm lên kế hoạch rất lâu, cho nên mới có chuyện tối hôm nay.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh không nhịn được giật giật ở trong phòng, có chuyện gì lại phải dặn dò vào lúc này chứ, ông cụ Đường đang cố ý, sao có thể lừa gạt được Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh thấy dáng vẻ của Dương Tầm Chiêu, cô vốn cho rằng người bên ngoài là ai thì Dương Tầm Chiêu sẽ không cho người đó có cơ hội mở miệng, lập tức đuổi đi.
Nhưng không ngờ ông cụ Đường vừa nói một câu đã khiến Dương Tầm Chiêu ngoan ngoãn nghe lời, quả nhiên gừng càng già càng cay!!
Sau đó ở ông cụ Đường bắt đầu ‘dặn dò’, ừm, đúng là có liên quan đến Hàn Nhã Thanh, nhưng chỉ là những chuyện vụn vặt, bình thường ngay cả bà cụ Đường không nói gì, nhưng hiện tại Ông cụ Đường lại nói rất nghiêm túc.
Mà Dương Tầm Chiêu cũng nghiêm túc lắng nghe, lần này Dương Tầm Chiêu không cắt ngang lời ông cụ Đường nói, vẫn luôn rất kiên nhẫn lắng nghe.
Trong phòng Hàn Nhã Thanh lắng nghe đến buồn ngủ, nhưng hai người ở ngoài cửa rất có tinh thần, một người nói, một người nghe.
Hàn Nhã Thanh không nhìn đồng hồ nên cũng không biết ông cụ Đường đã nói được bao lâu, tóm lại cô cảm thấy rất lâu, nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn luôn không cắt ngang lời ông cụ Đường, vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, sợ là chỉ có một việc nhỏ thì Dương Tầm Chiêu cũng gật đầu đồng ý.
“Được rồi, tôi nói những việc này trước, tôi cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đây.” Cuối cùng ông cụ Đường không nói nữa, quan trọng là ông cụ Đường không còn gì để nói, hơn nữa thời gian cũng lâu rồi, ông phải quay về báo cáo kết quả.
“Được, ông ngoại Đường đi thong thả.” Trong giọng nói của Dương Tầm Chiêu không hề thiếu kiên nhẫn, cung kính tiễn ông cụ Đường.
Ông cụ Đường có chút không được tự nhiên, thái độ của Dương Tầm Chiêu quá tốt làm cho ông thấy xấu hổ.
Dương Tầm Chiêu chờ ông cụ Đường rời đi xong mới đóng cửa, sau đó Dương Tầm Chiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, lần này ông cụ Đường cũng ra mặt, có lẽ tiếp theo anh được yên tĩnh rồi.
Hàn Nhã Thanh nằm nghiêng ở trên giường, khóe môi nở nụ cười, hai mắt nhìn Dương Tầm Chiêu, người đàn ông này thật sự yêu cô.
“Em đang muốn dụ dỗ anh sao?” Dương Tầm Chiêu nhìn thấy dáng vẻ của cô thì hai mắt lóe lên, dáng vẻ này của cổ rất xinh đẹp, vô cùng mê người, lần thứ hai bị quấy rầy làm cho Dương Tầm Chiêu cũng chịu ảnh hưởng, nhưng anh nghĩ sẽ không còn ai quấy rầy bọn họ, cho nên Dương Tầm Chiêu nhanh chóng đi tới trước giường, muốn hôn lên khóe môi mang theo ý cười và đôi mắt của cô.
Nhưng cậu ba Dương còn chưa hôn thì tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cậu ba Dương sửng sốt, anh chỉ muốn hôn người phụ nữ của mình, sao lại khó như thê chứ? Anh không làm gì khác, rốt cuộc những người này muốn làm gì?
Dương Tầm Chiêu kính nể Đường Vân Thành cho nên nhịn, anh càng tôn trọng ông cụ Đường, hơn nữa ông cụ Đường nói về chuyện của Hàn Nhã Thanh, đối với anh mà nói thì chuyện của Hàn Nhã Thanh vô cùng quan trọng, cho nên anh nghe.
Nhưng quá tam ba bận, hiện tại lại là ai nữa?
Nhưng cho dù lần này là ai thì cậu ba Dương quyết định không để ý tới, bọn họ muốn gõ cửa thì cứ gõ đi.
Dù sao tiếng gõ cửa lớn như thế thì không chỉ ảnh hưởng đến anh, những người ở tầng này cũng chịu ảnh hưởng, hơn nữa anh cũng không tin người bên ngoài thật sự có thể gõ cửa cả đêm.
“Mặc kệ bọn họ, cứ để bọn họ gõ.” Cho nên cậu ba Dương quyết định không mở cửa, người bên ngoài không mệt mỏi thì cứ gõ.
“Mẹ, mở cửa, con là Vũ Kỳ.” Nhưng tiếng của Đường Vũ Kỳ truyền đến từ ngoài cửa, trong giọng nói của Đường Vũ Kỳ mang theo tiếng khóc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!