CHƯƠNG 1251: CHÁU KHÔNG PHẢI HỌ DƯƠNG (2)
Ông cụ Dương nghĩ lúc này tất cả các ký giả nhất định đều đang vây Đường Minh Hạo, nhất định không chú ý tới tình hình bên phía ông ta, ông ta khẽ hí mắt, bà cụ Dương vừa khéo bị xô đẩy tới trước giường, ngón tay ông ta nhúc nhích, khẽ kéo bà cụ Dương một cái.
Bà cụ Dương khẽ sững sốt, đầu tiên nhìn sang ký giả một cái, thấy không ai chú ý tới bà ta, mới xoay sang ông cụ Dương, miệng bà ta khẽ cử động, im lặng nói vài chữ.
Bà cụ Dương lập tức hiểu rõ ý của ông cụ Dương, ánh mắt lóe lên.
Lúc này, ký giả trong phòng bệnh nghe thấy câu trả lời của Đường Minh Hạo thì đều có chút ngoài ý muốn, cũng có chút thất vọng, nếu đứa bé này trả lời nó họ Dương, vậy rất nhiều chân tướng đều rõ ràng.
Nếu nó họ Dương, nhất định chính là con của cậu ba Dương, dù sao thì người họ Dương không nhiều, huống chi đứa bé này tìm thẳng tới phòng bệnh của ông cụ Dương để đòi lại công bằng cho cậu ba Dương, hẳn là có quen biết Dương Tầm Chiêu, hơn nữa quan hệ hẳn không tầm thường.
Nhưng tại sao nó không phải họ Dương chứ? Tại sao không phải họ Dương chứ?!
Nếu không phải họ Dương, thì tất cả suy luận đều không thành lập.
“Cháu có phải theo họ mẹ không?” Bà cụ Dương hiểu được ý của ông cụ Dương, bỗng hỏi một câu.
Bà ta và ông cụ Dương đều biết, đứa bé này rất có khả năng được Hàn Nhã Thanh mang thai vào cái đêm năm năm trước đó, đêm đó là ngoài ý muốn, sau đó Hàn Nhã Thanh liền xuất ngoại, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Dương Tầm Chiêu, hơn nữa theo bà ta điều tra được, lúc đó Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu đều không biết đối phương.
Cho nên, lúc Hàn Nhã Thanh sinh ra đứa bé này thì không biết ba đứa bé là ai, trong tình huống như vậy, rất có khả năng Hàn Nhã Thanh sẽ để đứa bé theo họ mình, họ Hàn!!
Vừa rồi ông cụ Dương nói chính là một chữ Hàn, nhưng bà cụ Dương lúc này lại đổi cách hỏi.
Bà ta cảm thấy lần này nhất định sẽ không sai.
“Không, cháu không theo họ mẹ!!” Đường Minh Hạo chuyển mắt nhìn sang bà cụ Dương, nhanh chóng đưa ra câu trả lời, nó biết rõ suy nghĩ trong lòng bà ta, nhưng nó thật sự không phải theo họ mẹ, nó họ Đường, là họ của bà ngoại.
Đây là sự thật, Đường Minh Hạo không nói dối, cho nên sắc mặt nó rất nghiêm túc, không chút chột dạ.
Một đứa bé năm tuổi, biểu cảm lại nghiêm túc như vậy, không ai sẽ hoài nghi lời của nó.
Bà cụ Dương rõ ràng sững sờ, bà ta cũng nhìn ra đứa bé này hẳn không nói dối, chỉ là chuyện này sao có thể?
Đứa bé này không phải họ Dương, cũng không theo họ mẹ? Đây rốt cuộc là chuyện gì?!
Ông cụ Dương đang nằm trên giường sắc mặt cũng biến đổi.
“Vậy họ gì?” Bà cụ Dương thật sự nghĩ không thông, nên bất giác lại truy hỏi một câu.
Bà ta nghĩ nếu đứa bé này không phải họ Dương, cũng không phải họ Hàn, vậy có khả năng họ đoán nhầm, có khả năng nó không phải con của Tầm Chiêu, những lời gì mà chảy dòng máu nhà họ Dương trước đó có khả năng là đứa bé này nói linh tinh.
Câu bà cụ Dương hỏi, tất cả các ký giả có mặt đều muốn biết.
“Câu hỏi này cháu không muốn trả lời.” Đường Minh Hạo đương nhiên biết rõ dụng ý của bà cụ Dương, nhưng câu hỏi này nó nhất định sẽ không trả lời vào lúc này.
Trước đó lúc ký giả hỏi nó đều không trả lời, bà cụ Dương hỏi, nó cũng sẽ không trả lời.
Bà ta dựa vào cái gì chứ?
Mẹ nó không sai gì cả, mẹ nó là người mẹ tốt nhất trên đời, nó tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai chỉ trích mẹ nó.
“Đúng, lời này của cậu chủ nhỏ quá đúng, lịch sự tôn trọng là lẫn nhau, bà muốn người khác lịch sự với bà thì đầu tiên bà phải học được lịch sự với người khác, xin hỏi bà cụ Dương, bà dùng giọng điệu cao ngạo không ngừng chất vấn thân phận của cậu chủ nhỏ, đây chính là lịch sự của bà sao?” Ký giả vốn không để ý tới bà cụ Dương, cũng sắp quên mất bà ta, không nghĩ tới bà ta lại nhảy ra.
Hơn nữa cho đến bây giờ bà ta vẫn có dáng vẻ cao ngạo như vậy.
“Bà cụ Dương, chuyện về thân thể của cậu chủ nhỏ là chuyện riêng của cậu ấy, cậu ấy muốn nói hay không là quyền và tự do của cậu ấy, sao lại bị bà nói thành không biết lễ phép chứ?”
“Sự thật thế nào, chúng tôi ở đây đều nhìn thấy rất rõ ràng, tin rằng những người xem live stream cũng đều thấy rất rõ ràng, mặc dù cậu chủ nhỏ là cậu chủ của Diêm Môn, nhưng thái độ khiêm nhường, lễ phép hiểu chuyện, đối với ai cũng lịch sự khách sáo, đối với cậu hai Trác như vậy, đối với giáo sư Cổ cũng vậy, dù là với ký giả chúng tôi cũng như vậy, cậu ấy lễ phép như vậy, lại còn bị bà chỉ trích, xin hỏi bà rốt cuộc là mắt mù hay tâm mù?” Ký giả trước đó được Đường Minh Hạo điểm danh dẫn vào nói càng không khách sáo, bà cụ Dương này thật quá đáng.
“Bà cụ Dương, rốt cuộc bà có ý gì? Bà lớn tuổi vậy rồi tại sao lại nhằm vào một đứa trẻ?”
“Bà cụ Dương, có phải bà cảm thấy tất cả mọi người đều nên nghe theo lời bà không, người nhà họ Dương các người đều như vậy sao?” Lời của ký giả ngày càng không khách sáo, nhưng vị ký giả này sau đó lại bổ sung một câu: “Lời vừa rồi tôi nói không bao gồm cậu ba Dương, dù sao thì cậu ấy bây giờ đã mở buổi họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương rồi.”
Bà cụ Dương vốn vì Đường Minh Hạo mà tức giận không nhẹ, bây giờ lại nghe thấy lời của ký giả, mặt mày âm u, nhất thời cảm thấy như sắp đổ mưa, khóe môi bà ta giật giật, muốn nói gì đó, nhưng câu hỏi của ký giả dồn dập, bà ta căn bản không có cơ hội mở miệng.
Đường Minh Hạo không để ý tới bà cụ Dương nữa, chuyện của nó đã làm xong rồi, cũng đã đạt được hiệu quả nó muốn rồi, về phần những chuyện khác thì không phải nó có thể khống chế.
Nó cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.
Cậu hai Trác nhìn ra ý của Đường Minh Hạo, khẽ kéo nó: “Đi thôi.”
Giáo sư Cổ không nhịn được lắc đầu, người như bà cụ Dương ông ta vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Đứa bé này là máu mủ của Dương Tầm Chiêu, là huyết mạch của nhà họ Dương, nhưng thái độ của bà cụ Dương thật sự khiến người ta không dám khen tặng.
Dù bà ta không biết đứa bé này là con Dương Tầm Chiêu, cũng nên có sự thân thiết bản năng giữa người thân với nhau, nhưng điều ông ta nhìn thấy từ trên người bà ta lại là không kiên nhẫn, thậm chí là chán ghét.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ bà cụ Dương hẳn là đã đoán được đứa bé này có khả năng là con của Dương Tầm Chiêu, vậy thì sự không kiên nhẫn, thậm chí là chán ghét đó của bà ta lại khiến người ta càng thêm chạnh lòng.
May mắn Dương Tầm Chiêu đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, đứa bé này sau này cũng không cần phải đối mặt với ông bà cụ Dương nữa, nếu không ông ta cũng phải đau lòng thay đứa bé này!!
Những người đang xem live stream lúc này đều hoàn toàn bùng nổ.
“Bà cụ Dương quá mất mặt rồi, xin hỏi bà ta làm sao có mặt mũi chỉ trích bé đáng yêu của chúng ta chứ, bé đáng yêu của chúng ta còn chưa đủ tốt sao? Bé đáng yêu của chúng ta rõ ràng đã biểu hiện hoàn mỹ như vậy, rõ ràng hiểu chuyện như vậy, lễ phép như vậy, ký giả nóiđúng, bà cụ Dương tuyệt đối là mắt mù lại thêm tâm mù, bà ta chỉ trích bé đáng yêu của chúng ta hoàn toàn là dối lòng.”
“Bà cụ Dương cao ngạo không biết tôn trọng người khác, còn có mặt mũi chỉ trích người khác sao? Da mặt thật dày.”
“Người như bà ta ngay cả cháu ruột của mình cũng hãm hại thì còn có chuyện gì bà ta không làm được.”
“Cậu ba Dương thật đáng thương, có ông bà nội như vậy cũng không biết cậu ấy bao năm nay làm sao chịu nổi.”
“Lúc cậu ba Dương chín tuổi thì mẹ mất, ba chịu đả kích, từ đó không quan tâm tới chuyện gì, đối với cậu ba Dương cũng vậy, cho nên mấy năm nay không một ai quan tâm tới cậu ấy, ông cụ Dương và bà cụ Dương rõ ràng luôn lợi dụng cậu ấy, nghĩ thôi liền đau lòng cho cậu ba Dương.”