CHƯƠNG 1240: TÌNH HÌNH QUÁ PHỨC TẠP (1)
Bây giờ thằng nhóc này nói Cổ Vũ sẽ tới trong một giờ, quả thật là chuyện buồn cười nhất mà bà ta nghe được trong thời gian gần đây!
Thằng bé này thật sự là quá tự cao tự đại, cũng không biết mình có bao nhiêu bản lĩnh.
Đến lúc đó, nó không mời được Cổ Vũ thì chuyện này sẽ càng náo nhiệt hơn. Bà ta hoàn toàn có thể nói thằng bé này vẫn luôn hồ đồ. Dù sao nó chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, bà ta không tin mình không đối phó được một thằng nhóc đầu gấu này.
Lúc này, bà cụ Dương càng nghĩ càng đắc ý, tâm trạng đã hoàn toàn bình tĩnh lại, còn suýt bật cười.
Ông cụ Dương đang nằm trên giường rõ ràng cũng có suy nghĩ giống bà cụ Dương. Ông cũng cho rằng một đứa trẻ con không thể mời Cổ Vũ tới được.
Cậu của thằng bé này cũng không thể có bản lĩnh cao như vậy. Người quen của Hàn Nhã Thanh lại càng không có ai có thể có bản lĩnh đó. Ngay cả Dương Tầm Chiêu cũng không làm được.
Ngoại trừ là người có quan hệ rất thân thiết với Cổ Vũ mới mời được ông ta. Nhưng ông nghe nói tính tình ông ta kỳ quái, không thích qua lại với người khác, cũng không có bạn bè nào.
Đừng nói là thằng nhóc này, cho dù là ông tự đi cũng không mời nổi.
Cho dù là người của tám gia tộc lớn đi cũng không có tác dụng gì. Cho dù Cổ Vũ ở trong bệnh viện của tám gia tộc lớn nhưng chưa chắc đã nghe lời của tám gia tộc lớn.
Nhưng ông nghe nói Cổ Vũ tới bệnh viện của tám gia tộc lớn là vì một người đặc biệt có uy tín và danh vọng trong tám gia tộc đã mời ông ta. Có lẽ người có uy tin lớn nhất, thần bí nhất trong tám gia tộc lớn mới có thể mời được Cổ Vũ.
Chẳng qua thằng bé này chắc chắn là con của Hàn Nhã Thanh. Với quan hệ của cô không thể quen biết với người của tám gia tộc lớn, tất nhiên cũng sẽ không thể nhờ bọn họ giúp đỡ. Về phần người có uy tín nhất trong tám gia tộc lớn kia, sợ rằng người bình thường muốn gặp cũng không gặp được. Với thân phận của Hàn Nhã Thanh như vậy, lại càng chẳng thể tới gần.
Ông cụ Dương nghĩ đến những điều này thì cũng thấy yên tâm. Nếu thật sự để thằng nhóc này mời được Cổ Vũ tới đây, ông cũng không biết nên hạ màn thế nào.
Nhà họ Đường.
“Bảo bối Minh Hạo bảo Lăng đi mời Cổ Vũ giúp, nó có thể mời được sao? Tính tình ông ta như vậy, sợ rằng chưa chắc đã nể mặt Lăng.” Bà cụ Đường không khỏi lo lắng, sốt ruột.
“Hay ông giúp một tay, tự mình đi qua đó một chuyến.” Bà cụ Đường nhìn sang ông cụ Đường: “Trước đây chính là ông mời ông ta đến bệnh viện của tám gia tộc lớn. Có lẽ ông đi sẽ…”
“Bà tưởng ông ta sẽ nghe lời tôi à?” Ông cụ Đường lắc đầu: “Năm đó, tôi đã dùng hết ân tình mới mời được ông ta qua. Bây giờ, ông ta chắc chắn sẽ không nghe đâu.”
“Ông ta còn chẳng nể mặt ông, vậy Lăng làm sao có thể mời được ông ta chứ?” Bà cụ Đường nghe thấy ông cụ Đường nói vậy thì càng sốt ruột hơn: “Nhưng không thể làm lỡ chuyện của Minh Hạo được. Ông nhìn dáng vẻ của bà cụ Dương đi. Bây giờ bà ta đã bắt đầu đắc ý rồi, rõ ràng xác định Minh Hạo không thể mời được Cổ Vũ tới. Nếu đến lúc đó Lăng không thể mời Cổ Vũ tới bệnh viện số 1, Minh Hạo nhà chúng ta chắc chắn sẽ bị bà ta bắt nạt mất.”
Bà cụ Đường biết bà cụ Dương tuyệt đối có thể làm ra chuyện như vậy.
“Những chuyện bà nói, tôi đều hiểu cả. Nhưng với tính tình của Cổ Vũ, tôi có đi hay không cũng vậy thôi. Tôi hiểu ông ta rất rõ mà.” Ông cụ Đường không phải không muốn đi, mà biết rõ mình đi căn bản cũng không có tác dụng gì.
“Vậy làm sao bây giờ?” Bà cụ Đường sốt ruột, đang ngồi trên ghế sô pha chợt đứng phắt dậy: “Lẽ nào cứ chờ Minh Hạo nhà chúng ta bị đám người bà cụ Dương bắt nạt sao?”
“Bà ngoại, bà đừng sốt ruột. Trước giờ anh cả làm việc gì cũng có chừng mực. Nếu anh cả đã nhận lời Minh Hạo thì chắc chắn có cách làm được. Cháu tin tưởng anh ấy.” Hàn Nhã Thanh tin tưởng Đường Lăng. Cô biết anh không phải là loại người mạnh miệng nói suông.
Đường Lăng cũng biết bây giờ tình hình của Minh Hạo ở bệnh viện số 1 thế nào. Chuyện bà cụ Đường có thể nghĩ đến, anh chắc chắn cũng có thể nghĩ đến. Anh tuyệt đối sẽ không để cho thằng bé phải chịu bất kỳ uất ức nào, càng không thể để cho thằng bé bị bắt nạt.
“Ông ngoại cháu còn chẳng có cách nào, Lăng có thể làm gì chứ? Chắc nó không biết tính của Cổ Vũ, suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản thôi.” Bà cụ Đường rõ ràng không lạc quan như Hàn Nhã Thanh. Bà cảm thấy có lẽ Đường Lăng không hiểu quá rõ về Cổ Vũ.
“Tôi không có cách, cũng không có nghĩa là Lăng không có cách. Bà nên tin tưởng vào cháu chứ.” Ông cụ Đường nói lời này là an ủi bà cụ Đường, nhưng cũng tin tưởng vào Đường Lăng: “Bà đừng vội, chúng ta xem tình hình thế nào rồi nói sau.”
“Được.” Bà cụ Đường nghe ông cụ Đường nói vậy thì chậm rãi gật đầu. Trong chuyện này không thể sốt ruột được, sốt ruột cũng vô ích. Cứ xem tình hình rồi nói sau. Biết đâu Đường Lăng thật sự có cách mời Cổ Vũ qua thì sao.
Trong bệnh viện của tám gia tộc lớn.
“Đi, đi với tôi tới bệnh viện số 1.” Đường Lăng đi thẳng vào văn phòng của Cổ Vũ, thấy ông ta đang ở bên trong. Hơn nữa, lúc này ông ta đúng lúc không có bệnh nhân nào. Anh thở phào nhẹ nhõm. Tình huống này rất tốt cho anh.
“Cậu biết hôm nay tôi không làm phẫu thuật.” Cổ Vũ ngước mắt liếc nhìn Đường Lăng, đôi mắt hơi tối lại. Cứ mười lăm hàng tháng là ông ta không làm phẫu thuật. Nếu bây giờ là người khác đi vào, ông ta chắc hẳn đã cầm dao phẫu thuật chào hỏi rồi.
“Tôi biết, tôi không bảo ông phải đi làm phẫu thuật, chỉ nhờ ông giúp một chuyện nhỏ, làm kiểm tra giúp người ta thôi.” Đường Lăng tất nhiên nhận ra sắc mặt Cổ Vũ không tốt lắm, cho nên liên tục giải thích.
Nói thật, hình như cứ đến mười lăm hàng tháng, tâm trạng của Cổ Vũ đều không tốt. Nếu không phải hôm nay bảo bối Minh Hạo bảo anh giúp đỡ, anh thật sự không muốn tới tìm ông ta vào lúc này đâu.
Nếu thật sự chọc cho Cổ Vũ tức giận, con dao phẫu thuật của ông ta có thể sẽ bay thẳng qua đấy.
“Làm kiểm tra à?” Cổ Vũ nhíu mày, liếc nhìn Đường Lăng: “Bây giờ đều dùng thiết bị để kiểm tra, chỉ cần một người có thể thao tác là được rồi.”
“Nhưng chuyện này cần tới uy tín của ông.” Đường Lăng cũng biết bây giờ có các thiết bị kiểm tra, chỉ cần một người biết xem các thông số của thiết bị là có thể làm kiểm tra được. Nhưng bây giờ bọn họ muốn vạch trần sự ngụy trang của ông cụ Dương. Chỉ người có uy tín như Cổ Vũ đứng ra, mới làm bà cụ Dương không nói được lời nào.
Lần này, Cổ Vũ chỉ lạnh lùng liếc nhìn Đường Lăng nhưng không nói gì, chẳng qua ý tứ rất rõ ràng, không đi.
“Không phải mấy năm nay ông vẫn muốn tìm một người truyền thừa sao? Tôi đã tìm được một người giúp ông rồi, bảo đảm sẽ làm ông thấy thỏa mãn. Ông không muốn đi xem à?” Đường Lăng rất hiểu tính tình của Cổ Vũ, biết không dễ mời được ông ta như vậy. Nhưng có một việc tuyệt đối có thể dụ được ông ta qua.
Quả nhiên, sau khi Cổ Vũ nghe thấy Đường Lăng nói vậy thì rõ ràng đã thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Đường Lăng: “Cậu biết yêu cầu của tôi rất cao. Cậu tính kiếm một người qua lừa gạt tôi à? Tôi không ngại cho cậu thử xem dao phẫu thuật của tôi đâu.”
Rất rõ ràng, Cổ Vũ cũng không tin. Người truyền thừa mà ông ta muốn đâu dễ kiếm được như vậy?
“Sao tôi dám lừa gạt ông chứ? Đường Lăng tôi đã bao giờ lừa gạt ông chưa?” Đường Lăng vừa nghe Cổ Vũ nhắc tới dao phẫu thuật thì da đầu cũng hơi tê dại.
“Người nào?” Cổ Vũ vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của Đường Lăng. Cho dù lúc này anh đang cầu xin ông ta, nhưng anh không đến mức dùng chuyện này lừa ông ta. Anh biết ông ta đặc biệt nghiêm túc về chuyện này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!