CHƯƠNG 1208: TIN TỨC VÔ CÙNG LỚN, TÌNH HÌNH ĐẢO CHIỀU GÂY SỐC (1)
Ông cụ nhà họ Dương đột nhiên ngất xỉu, xe cấp cứu đã chạy đến nhà cũ họ Dương.
Tin tức này vừa được tung ra, người vừa nói ông cụ Dương còn chưa xảy ra chuyện gì lập tức ngây ra.
Lúc trước ông cụ Dương còn rất tốt mà, vì sao đột nhiên ngất xỉu, sao độ nhiên nghiêm trọng đến mức gọi xe cấp cứu?
“Không phải mấy người nói ông cụ Dương không sao à? Hiện tại mấy người đã thấy chưa? Ông cụ Dương chịu đả kích đến ngất xỉu, bây giờ xe cấp cứu đã đến đó, tình huống chắc chắn rất nghiêm trọng, hiện tại mấy người còn muốn nói cái gì?” Phóng viên Lỗ nhìn những người vừa nói giúp Dương Tầm Chiêu, trên mặt đầy cười lạnh.
Những người kia nghe phóng viên Lỗ nói thì nhất thời không nói chuyện, vừa rồi bọn họ nói không sai, vì lợi ích mà ông cụ Dương không quan tâm đến hạnh phúc của cậu ba Dương, ép cậu ba Dương cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành, chuyện này vốn không đúng.
Cho nên cậu ba Dương làm như thế cũng không có sai.
Ông cụ Dương có thể hy sinh hạnh phúc của cậu ba Dương, cậu ba Dương cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương là quá đáng sao?!
Huống chi cậu ba Dương không cần bất cứ thứ gì của nhà họ Dương.
Lúc trước nhiều người cảm thấy cách làm của cậu ba Dương không quá đáng.
Nhưng hiện tại ông cụ Dương xảy ra chuyện vì chuyện này, ông cụ Dương còn ngất xỉu phải gọi xe cấp cứu, lúc trước những người nói giúp Dương Tầm Chiêu cũng không dám mở miệng.
Ông cụ Dương xảy ra chuyện chắc chắn có liên quan đến cậu ba Dương, lúc này cho dù cách làm của cậu ba Dương không quá đáng thì cũng không thể nói tốt cho cậu ba Dương nữa.
Bởi vì chuyện này mà lỡ ông cụ Dương xảy ra chuyện gì, lỡ ông cụ Dương chưa tỉnh lại rồi qua đời, cậu ba Dương chắc chắn phải mang tội danh này trên lưng, ít nhất có một số người sẽ mắng chửi anh giống như phóng viên Lỗ nói vậy.
Con người là như thế, ở trước mặt mạng sống thì có rất nhiều chuyện không thể không nhượng bộ, có lẽ cũng coi như là một kiểu trói buộc đạo đức đúng không?
“Xe cấp cứu của bệnh viên nhân dân số một, hiện tại chúng ta mau chạy đến đó đi, có lẽ còn kịp.” Có phóng viên phản ứng lại, hiện tại không phải là lúc bọn họ nói chuyện phiếm, cũng không phải là thời gian bọn họ tranh luận, hiện tại có thể lấy được tin tức mới là quan trọng nhất.
Cậu ba Dương vừa tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, ông cụ Dương gọi xe cấp cứu vào bệnh viện, đây là tin tức lớn.
Lúc này trong lòng nhiều người tán thành với cách làm của Dương Tầm Chiêu, bọn họ đồng tình với chuyện của Dương Tầm Chiêu, nhưng bọn họ vẫn muốn lấy tin tức.
Mọi người biết nếu tình hình của ông cụ Dương thật sự rất nguy hiểm, nếu ông cụ Dương thật sự chịu đả kích đến đổ bệnh vì chuyện của cậu ba Dương, vậy thì sau này cậu ba Dương chắc chắn sẽ chìm trong dư luận.
Cho dù ông cụ Dương không đổ bệnh vì cậu ba Dương thì tội danh này cũng sẽ rơi xuống người cậu ba Dương.
Huống chi lúc này ông cụ Dương đột nhiên ngất xỉu, nói không liên quan đến cậu ba Dương thì không ai tin cả.
Cho nên ông cụ Dương đột nhiên ngất xỉu, hơn nữa gọi xe cấp cứu, đối với cậu ba Dương mà nói thì đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, nếu cậu ba Dương không xử lý tốt thì rất có thể huỷ hoại mình.
Ai cũng biết rõ điều này.
Ai cũng hiểu rõ, ông cụ Dương và bà cụ Dương chắc chắn càng biết rõ, nhưng bọn họ cố tình làm như vậy, bọn họ muốn ép Dương Tầm Chiêu đến đường cùng, bọn họ muốn dùng cách này ép Dương Tầm Chiêu quay về nhà họ Dương.
Lúc này trong phòng khác nhà họ Dương, ông cụ Dương đang ngồi trên sô pha uống trà, chẳng những không có bất cứ chuyện gì mà tinh thần còn rất tốt, trên mặt ông cụ Dương còn mang theo ý cười: “Vừa rồi bà cũng nhìn thấy phản ứng của những phóng viên đó, mấy người vốn nói giúp Tầm Chiêu vừa nghe tin tức tôi ngất xỉu đã không dám lên tiếng nữa. Khi nào xe cấp cứu đến, tôi được đưa lên xe cấp cứu đến bệnh viện thì hiệu quả càng tốt, bà xem hiện tại những phóng viên này đã chạy đến bệnh viện, đến lúc đó chuyện này càng lớn hơn, tôi muốn xem Dương Tầm Chiêu giải quyết thế nào?”
“Hiện tại ông đổ bệnh, mọi người cho rằng Tầm Chiêu chọc giận ông, lúc này chắc chắn không nói giúp Tầm Chiêu, ngược lại mọi người sẽ giúp chúng ta chỉ trích Tầm Chiêu, muốn khiến Tầm Chiêu về nhà thì chỉ có thể để Tầm Chiêu chịu thiệt thòi một chút.” Bà cụ Dương nói lời này thì trên mặt còn mang theo chút khổ sở.
“Nó chịu thiệt thời cái gì? Đây là quả báu của nó, đáng đời, nó phải chịu dạy dỗ một chút.” Ông cụ Dương hừ lạnh một tiếng, không cảm thấy mình làm sai.
“Ôi, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, đợi lát nữa xe cấp cứu đến thì ông phải giả vờ giống một chút, nhưng đừng để người nhìn ra sự khác thường, nếu không thì không có hiệu quả.” Bà cụ Dương vừa khổ sở đã hoàn toàn biến mất, bắt đầu lên kế hoạch.
“Tôi biết, yên tâm đi, không có gì đâu.” Ông cụ Dương vô cùng tự tin.
“Không được, hiện tại sắc mặt của ông quá hồng hào, không hề giống như đổ bệnh, tôi phải hóa trang một chút.” Bà cụ Dương nhìn dáng vẻ của ông cụ Dương thì không nhịn được lắc đầu, giả vờ đổ bệnh thì phải giả vờ cho giống, không thể để người ta nhìn ra sự khác thường.
Sắc mặt của người bệnh chắc chắn phải trắng bệch, không thể hồng hào và có tinh thần như vậy.
“Bà muốn hóa trang thế nào? Có cần không?” Ông cụ Dương nhíu mày lại, có chút không muốn.
“Nếu bây giờ ông không làm thì với sắc mặt hồng hào của ông, người khác có thể phát hiện ra, đến lúc đó có người phát hiện ra sự khác thường, chẳng những không thể làm cho Tầm Chiêu trở về mà chúng ta còn bị người ta nghi ngờ.” Bà cụ Dương biết rõ nên khuyên ông thế nào, bọn họ là vợ chồng nhiều năm như vậy, bà cụ Dương rất hiểu ông cụ Dương.
“Được rồi, nghe theo bà.” Ông cụ Dương nghe bà cụ Dương nói thì lập tức đồng ý, kế hoạch của bọn họ không thể thất bại, cho nên không thể để người ta nhìn ra sự khác thường nào.
“Tôi hóa trang khuôn mặt của ông trắng đi một chút mới giống như đổ bệnh, môi của ông cũng phải hóa trang, tốt nhất là biến thành màu đen thì mới chân thật, hiệu quả càng tốt.” Bà cụ Dương nói xong thì làm luôn, cầm đồ bắt đầu hóa trang cho ông cụ Dương.
Lúc này ông cụ Dương đã không còn chút không vui nào, vô cùng phối hợp, hơn nữa ông cụ Dương còn không nhịn được thúc giục bà cụ Dương: “Bà làm nhanh lên, xe cấp cứu sắp đến rồi.”
“Tôi biết, tôi nắm chắc thời gian.” Bà cụ Dương trả lời, động tác cũng nhanh hơn, không thể không nói kỹ thuật của bà cụ Dương không tệ, sau khi bà ta bận rộn một lúc, ông cụ Dương có vẻ giống như đổ bệnh, rất chân thật!!
Bà cụ Dương dọn dẹp xong thì nghe thấy tiếng xe cấp cứu: “Ông, ông mau nằm xuống, ông không được để người ta nhìn ra sơ hở.”
Bà cụ Dương vẫn không yên tâm, không nhịn được dặn dò lần nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!