CHƯƠNG 108: BỘC LỘ TÀI NĂNG (4)
“Vậy là khám xét? Hay không khám xét?” Viên cảnh sát nhỏ nhìn cục trưởng nhà mình, lại nhìn Hàn Nhã Thanh, cậu ta do dự khó quyết.
“Ha ha.” Hàn Nhã Thanh bật cười rồi: “Cậu là cảnh sát, đương nhiên cậu nói thế nào thì là thế đó.”
Cảnh sát nhỏ khóc không ra nước mắt, cậu ta nói thế nào thì là thế đó? Cậu ta phải có quyền lực lớn như vậy mới được.
Cục trưởng nhà cậu ta còn đang ở đây, nào đến lượt cậu ta nói chuyện.
“Vậy thì khám xét đi.” Hàn Nhã Thanh đẩy túi của mình ra, hoàn toàn là dáng vẻ tràn ngập tự tin và không sao cả.
Tạ Na và Lương Vân Hạ thấy cảnh này thì âm thầm vui vẻ. Hóa ra người phụ nữ này cũng không ra sao cả, ngu ngốc đến không thể ngu hơn. Cô ta còn không biết vòng cổ đang ở trong túi của cô.
Trong lòng Hàn Nghiên Nghiên càng đắc ý hơn.
Tào Du thấy dáng vẻ cực kỳ tự tin của Hàn Nhã Thanh thì âm thầm thở phào, cũng không nói gì nữa.
Vài cảnh sát nhìn cậu Năm Tào, thấy Tào Du không nói gì thì đi lên trước cầm túi của Hàn Nhã Thanh rồi mở ra.
Sau đó, không cần lật thì đã nhìn thấy ở trên cùng, một chiếc vòng cổ đang nằm trong túi của Hàn Nhã Thanh.
Đúng là chiếc dây chuyền mà Lương Vân Hạ “mất”.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong chốc lát ánh mắt nhìn Hàn Nhã Thanh cũng thay đổi rồi. Cô cả nhà họ Hàn lại thực sự trộm đồ rồi?
“Nhìn đi, tôi đã nói là cô ta trộm mà, giấu ở trong túi của cô ta. Các người còn không tin tôi.” Tạ Na lập tức lại nhảy ra, dáng vẻ đúng kiểu tiểu nhân đắc chí: “Cô Hàn, cô không phải không thừa nhận sao? Bây giờ bằng chứng đã rõ rồi, xem cô còn chống chế như thế nào.”
Cậu Năm Tào cũng ngơ người rồi. Vốn nhìn dáng vẻ thản nhiên của Hàn Nhã Thanh, anh ta tưởng trong bao không có đồ. Không ngờ rằng lại khám xét ra “Tang chứng”.
Chỉ sợ người khác đã âm thầm bỏ đồ vào trong túi của cô cô còn không biết đi?
Cũng đủ ngu ngốc mà.
Loại tình hống này, Tào Du cảm thấy nhất định phải nói cho anh ba biết. Trong lòng anh ta cho dù mắng Hàn Nhã Thanh ngốc đến mức nào thì Hàn Nhã Thanh cũng là vợ hợp pháp mà anh ba đã đăng ký kết hôn với.
“Anh ba,anh đến phòng bao 505 đi, xảy ra chuyện rồi.” Tào Du soạn một tin nhắn cho Dương Tầm Chiêu.
Nghĩ lại, anh ta lại nhắn: “Hàn Nhã Thanh xảy ra chuyện rồi.”
Trong phòng bao khác, Dương Tầm Chiêu hơi híp mắt rồi đột nhiên đứng dậy, đi thẳng ra ngoài. Người còn lại trong phòng trợn mắt há hốc mồm, không rõ chuyện gì cả.
Lúc Dương Tầm Chiêu đẩy cửa bước vào, lúc mọi người nhìn thấy anh, ai cũng ngơ ngác.
Cậu ba Dương sao lại xuất hiện?
Cậu Liên và cậu ba Dương trước nay không có giao lưu gì, cậu ba Dương tuyệt đối không thể đến trợ giúp cậu Liên. Hơn nữa, chỉ sợ không có ai đủ khả năng mời nổi vị tôn phật cậu ba Dương này.
Lúc phụ nữ con gái trong phòng bao nhìn Dương Tầm Chiêu, ai ai cũng sáng mắt rồi si mê si dại.
Hàn Nhã Thanh cũng ngơ ngác, nhưng rất nhanh thôi cô đã khôi phục bình tĩnh. Trên hiệp ước kết hôn của bọn họ đã viết rõ, bọn họ là kết hôn ngầm, không công bố với bên ngoài.
Hơn nữa anh lấy cô chỉ vì tập đoàn Dương Thị, ở bên ngoài chưa chắc bằng lòng nhận cô là vợ anh. Dù sao điều kiện của cô cũng không ra làm sao.
Vì vậy, Hàn Nhã Thanh không nói gì cả, giả vờ không quen biết anh.
Sau khi Dương Tầm Chiêu bước vào, anh liếc mắt nhìn Hàn Nhã Thanh trước. Thấy cô chỉ liếc mắt nhìn anh, không hề làm gì cũng không có ý định nói chuyện với anh, thì anh híp mắt lại sau đó nhìn Tào Du hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trong giọng nói của anh rõ ràng hơi lạnh lùng nặng nề.
Mọi người nghe thấy câu hỏi của Dương Tầm Chiêu, chỉ tưởng rằng anh đến tìm cậu Năm Tào. Hóa ra như vậy, sự xuất hiện bất ngờ của anh cũng có thể giải thích như thế.
“Hai người phụ nữ này nói cô cả nhà họ Hàn trộm vòng cổ của họ, cô cả nhà họ Hàn báo cảnh sát. Sau đó vừa tìm được chiếc vòng cổ mà bọn họ đánh mất trong túi của cô cả nhà họ Hàn.” Lúc Tào Du nói lời này, trong lòng vẫn nhịn không nổi mà âm thầm chửi Hàn Nhã Thanh ngốc.
Anh ta lần đầu tiên thấy người ngu đến như vậy. Tự mình báo cảnh sát, kết quả tự hại mình luôn.
Cũng trách anh ta. Vừa nãy anh ta không nên nghe cô, nên kiên quyết không khám túi của cô.
Cậu Liên hơi híp mắt lại, đôi mắt lạnh lùng thâm trầm nhìn Hàn Nhã Thanh. Ánh mắt sâu không lường được.
Có thể tất cả mọi người đều cho rằng Dương Tầm Chiêu đến tìm Tào Du, nhưng anh ta lại không cho là như vậy…
Dương Tầm Chiêu lại nhìn Hàn Nhã Thanh lần nữa. Anh chỉ thấy cô yên tĩnh ngồi đó, ngoài cái liếc mắt lúc anh vào cửa, còn lại cô không thèm liếc mắt nhìn anh.
Lúc này cô giả vờ hoàn toàn không quen biết anh, chứ đừng nói đến để anh giúp đỡ.
Dương Tầm Chiêu bỗng nhiên thấy ngực mình khó chịu, chắc là bị cô làm tức giận.
“Phòng bao này có camera theo dõi không?” Cảnh sát nhỏ đột nhiên lên tiếng hỏi. Lúc này đây là cách duy nhất để biết sự thật.
“Đây là phòng bao chuyên dụng của cậu Liên, không có bất kỳ camera theo dõi nào.”Đây cũng là điều mà Tào Du đau đầu nhất. Các phòng bao khác đều có camera theo dõi, chỉ có độc phòng bao này là không có. Vì đây là phòng bao chuyên dụng của cậu Liên, cậu Liên không cho phép lắp máy theo dõi.
Bọn họ đều tin tưởng Hàn Nhã Thanh sẽ không trộm đồ, nhưng bọn họ tin tưởng không có tác dụng gì.
Bây giờ sự thật bày ra trước mắt mọi người là tìm được “tang vật” trong túi của Hàn Nhã Thanh. Đã thành kết cục không cứu vãn được, vốn không còn cách nào xoay chuyển cả.
Cô lớn nhà họ Hàn trộm đồ, chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì quá khó nghe rồi. Chứ đừng nói sự việc tối này là có người cố ý hãm hại, chỉ sợ không lâu sau sẽ truyền đi khắp thành phố A này. Hơn nữa lúc đấy còn chướng tai vô cùng.
Hàn Nhã Thanh lại không chút lo lắng, cũng chẳng hề hốt hoảng. Cô vẫn bình tĩnh như cũ, bình tĩnh đến mức người khác thấy không thể tin nổi.
“Bệnh của cô cả nhà họ Hàn có phải chưa khỏi hẳn đúng không? Đã như vậy rồi, cô ta thế mà vẫn không thấy lo lắng.”
“Cục trưởng, bây giờ phải làm sao?” Cảnh sát nhỏ sực tỉnh, nhìn cục trưởng nhà mình. Giọng nói của cậu ta cũng hơi run rẩy.
Sắc mặt Tào Du trầm xuống hẳn, bây giờ loại tình huống này còn có thể làm gì nữa?
Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách ép chuyện này xuống, không được truyền ra ngoài thành quá chướng tai.
Anh ta chỉ sợ đến lúc đó sẽ liên lụy đến danh tiếng của anh ba. Người phụ nữ ngu ngốc này sao không ngu chết luôn đi.
Lông mày Dương Tiềm Chiêu khẽ nhếch lên. Mặc dù cô giả vờ không quen anh, trong lòng anh cũng không thoải mái. Nhưng anh biết, với khả năng của cô thì không nên có kết quả như thế này.
Cô tuyệt đối không phải là người phụ nữ khoanh tay ngồi chờ chết.
“Cảnh cát, ở chỗ tôi có thứ có lẽ có thể giúp mọi người.” Quả nhiên, anh đang nghĩ thì giọng nói của Hàn Nhã Thanh đã vang lên rồi.
“Còn có thể làm được gì?” Giọng nói của Tào Du hơi kích động. Anh ta không nghĩ bây giờ có thứ gì còn có thể xoay chuyển tình thế.
Trừ phi có người đứng ra làm chứng cho Hàn Nhã Thanh, nhưng rõ ràng Hàn Nhã Thanh không có mị lực nhân cách ấy. Cô không thể nào khiến người trong phòng đứng ra làm chứng cho cô trong tình huống này.
Đương nhiên, sự việc này là cố ý hãm hại. Những người kia đương nhiên sẽ cực kỳ cẩn thận, sợ là sẽ không tìm thấy người làm chứng.
Hàn Nhã Thanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta. Cô ngồi thẳng người lại, lấy một thứ giống như cúc áo từ trên túi của mình xuống rồi đưa đến trước mặt cảnh sát nhỏ.
Mọi người đều ngơ ngác rồi lại nghi hoặc, cô vậy là có ý gì?