CHƯƠNG 1071: THẬT SỰ LÀ CHA RUỘT! (2)
“Em cũng không biết, em chỉ biết anh ta là do Dương Tầm Chiêu mời tới.” Hàn Nhã Thanh cũng trầm giọng đáp.
“Chết tiệt, khó trách.” Môi Sở Bách Hà co rút kịch liệt, người được Dương Tầm Chiêu mời tới có thể là người thường sao?
Khó trách lại cao tay đến vậy!!
Miêu Ngôn đó chắc chắn không phải là đối thủ của anh Phó!
Anh Phó hài lòng, nhưng Miêu Ngôn chắc chắn không hài lòng.
“Ninh Nhi, đây là câu trả lời của em sao?” Lúc này, Miêu Ngôn chỉ cảm thấy trong lồng ngực nóng như lửa đốt, Bùi Vũ Ninh thật sự sẽ không cùng anh ta trở về vì tên anh Phó kia sao?
“Đàn anh, thật sự xin lỗi, em đã hứa với anh ấy, vì vậy em nhất định phải làm. Đây là nguyên tắc của em.” Bùi Vũ Ninh lại nhìn Miêu Ngôn, giọng nói đã cao hơn trước một chút, dường như không còn sự do dự như vừa rồi nữa, thay vào đó, cô trở nên kiên quyết: “Đàn anh, anh nên hiểu cho em, hy vọng đàn anh có thể hiểu…”
“Hiểu? Muốn tôi làm sao hiểu? Hiểu em ăn ở với người đàn ông khác, thậm chí còn ngủ chung?” Miêu Ngôn chế nhạo, lửa giận trên mặt không chút nào che giấu, anh ta cũng không muốn che giấu.
Anh ta cảm thấy không cần thiết phải che giấu.
“Ninh Nhi, em không cảm thấy làm vậy quá tàn nhẫn với tôi sao? Em biết tôi yêu em, nhưng em lại hành hạ tôi như thế này sao?” Miêu Ngôn dường như biến thành một diễn viên, nghiện diễn xuất, đương nhiên cũng vì để Bùi Vũ Ninh trở về nên buộc anh ta phải làm vậy.
“Đàn anh, không phải như vậy.” Bùi Vũ Ninh hiển nhiên không ngờ Miêu Ngôn lại nói lời này, nhất thời không phản ứng kịp: “Chỉ là em đã hứa với anh ấy. Em thật sự không thể nuốt lời.”
“Em đã hứa với anh ta cái gì? Em hứa với anh ta cái gì mà cần phải ăn chung ngủ chung với anh ta?” Khóe môi Miêu Ngôn lạnh lùng hơn, lời nói của anh ta hiển nhiên cũng khó nghe hơn.
“Em, em đã hứa với anh ấy …” Bùi Vũ Ninh xoắn xít, muốn giải thích với Miêu Ngôn, nhưng …
“đàn anh, em sẽ trở về sau khi giải quyết xong chuyện này. Anh tin em, giữa em và anh ấy thật sự không có chuyện gì cả, em không thích anh ấy.” Bùi Vũ Ninh vẫn không giải thích rõ ràng, nhưng cô cũng đã đưa ra lời cam kết.
Anh Phó khẽ nheo mắt khi nghe Bùi Vũ Ninh nói, nhưng anh ta không nói gì, mục đích của anh ta đã đạt được, chỉ cần có thể giữ được cô, anh ta không cần quá gấp gáp.
Nếu quá gấp gáp, e rằng sẽ phản tác dụng.
“Được, được, được lắm, nếu em đã lựa chọn như vậy, vậy thì …” Miêu Ngôn rõ ràng là đang tức điên lên, giọng nói của anh ta hiển nhiên càng thêm dữ tợn: “Nếu em đã lựa chọn như vậy, vậy tôi sẽ thành toàn cho em.”
Miêu Ngôn nói xong xoay người rời đi.
Miêu Ngôn bước rất nhanh, nhưng anh ta lại chú ý tới động tĩnh phía sau, anh ta cảm thấy anh ta bỏ đi như vậy, Bùi Vũ Ninh nhất định sẽ đuổi theo.
Nhưng anh ta đã đi được một đoạn đường, mà Bùi Vũ Ninh vẫn không đuổi theo anh ta như mong đợi.
Bùi Vũ Ninh lúc này vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng của Miêu Ngôn.
“Đàn anh, em xin lỗi.” Bùi Vũ Ninh khẽ mấp máy, cô nói nhỏ đến mức chỉ mình cô mới có thể nghe thấy.
Cô cũng không còn cách nào khác.
Miêu Ngôn vốn đã đặt cược rằng Bùi Vũ Ninh sẽ đuổi theo anh ta, nhưng Bùi Vũ Ninh lại không làm vậy, Miêu Ngôn cũng không thể quay lại lần nữa, hơn nữa tiếp tục ở lại bữa tiệc cũng không quá thích hợp.
Miêu Ngôn chỉ có thể cắm đầu đi về phía trước.
“Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.” Sở Bách Hà nhìn thấy Miêu Ngôn cuối cùng cũng rời đi, nụ cười càng thêm rực rỡ.
Kẻ cặn bã cuối cùng cũng rời đi, cảm giác cả thế giới trở nên yên tĩnh hơn.
Miêu Ngôn đã rời đi, Bùi Vũ Ninh thu lại ánh mắt, nghe thấy lời nói của Sở Bách Hà, Bùi Vũ Ninh trừng mắt nhìn cô ta: “Sở Bách Hà, chị cố ý.”
“Chị cố ý cái gì?” Tâm trạng lúc này của Sở Bách Hà đặc biệt tốt, trên mặt mang theo ý cười: “Chị nói sai gì sao?”
Bùi Vũ Ninh sững sờ, đúng vậy, những gì Sở Bách Hà nói đều là sự thật.
Bùi Vũ Ninh đảo mắt và nhìn chằm chằm vào anh Phó.
“Là tôi sai rồi…” Anh Phó nhìn cô với ánh mắt vô tội, trong giọng nói của anh ta mang theo sự ấm ức không quá rõ ràng.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh không khỏi giật giật, kỹ năng diễn xuất của anh Phó này còn đỉnh hơn Miêu Ngôn rất nhiều.
Điều quan trọng nhất là anh Phó này quá hiểu Bùi Vũ Ninh, một khi tấn công thì sẽ hoàn toàn thắng.
Bùi Vũ Ninh sững sờ, mím chặt môi, im lặng không nói, chuyện đó cô đã đồng ý, cho nên hoàn toàn không thể trách anh ta được.
“Thanh Thanh, không phải cậu nói có chuyện cần tớ giúp sao? Là chuyện gì vậy?” Bùi Vũ Ninh cảm thấy hơi khó chịu khi thấy bộ dạng của anh Phó lúc này, vì vậy cô cố gắng chuyển đề tài.
“Ừ.” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng gật đầu: “Chờ xem bọn họ sẽ làm ra hành động gì đã?”
Mặc dù vừa rồi cô đang giải quyết chuyện của Bùi Vũ Ninh, nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn chú ý đến tình hình bên phía Bùi Doanh.
Cô phát hiện Bùi Doanh không làm gì hết, thậm chí còn không có một chút hành động kỳ lạ nào.
Hàn Nhã Thanh khẽ cau mày, chẳng lẽ lời đe dọa của cô và Sở Bách Hà đã phát huy tác dụng rồi, cho nên Bùi Doanh mới hủy bỏ kế hoạch?