Tống Kiều theo Kỷ Đình Dạ rời đi, lúc ngồi vào xe hắn đột nhiên lên tiếng:
- Tôi đưa em đi ăn gì đó nhé.
Tống Kiều cả buổi tối còn chưa có gì vào bụng, lúc này nghe Kỷ Đình Dạ nhắc nhở mới thấy đói cồn cào.
- Gần đây có một quán hải sản rất ngon, tôi đưa anh đến nếm thử.
Kỷ Đình Dạ gật đầu, sau đó lái xe theo chỉ dẫn của cô. Quán ăn này nằm khuất trong hẻm, xe hơi không thể đi vào. Kỷ Đình Dạ cởi áo vest ra khoát lên vai Tống Kiều, sau đó cầm tay cô dẫn vào bên trong. Hành động tự nhiên của hắn khiến Tống Kiều bất ngờ, cô muốn rút tay ra nhưng lại không được do Kỷ Đình Dạ nắm quá chặt. Thấy hắn nhíu mày không hài lòng, cô đành từ bỏ phản kháng. Kệ vậy, nắm tay thôi cũng không mất miếng thịt nào.
Không gian bên trong quán tương đối rộng rãi, giờ này đã khuya nên khách cũng thưa thớt. Tống Kiều chọn một cái bàn nằm khuất trong góc, sau đó vui vẻ chọn món ăn. Cô gọi một phần lẩu cay, hai phần tôm hấp và mấy chai bia. Nhìn cô hào hứng như vậy, Kỷ Đình Dạ bất giác nhìn đến xuất thần. Tống Kiều đưa menu sang cho hắn, phải gọi mấy tiếng hắn mới nghe thấy. Cô cau mày, tò mò hỏi:
- Vừa rồi anh nghĩ gì mà nhập tâm vậy?
Kỷ Đình Dạ né ánh mắt của cô, ậm ờ đáp:
- Không có gì, chuyện công việc thôi.
Hắn chọn đại hai món rồi đưa lại menu cho người phục vụ. Rất nhanh đồ ăn đã được dọn lên, Tống Kiều vừa nhúng lẩu vừa nói:
- Mùi vị này thật khiến người ta nhớ nhung, lâu rồi mới có dịp đến đây ăn một bữa.
Động tác của Kỷ Đình Dạ khựng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Tống Kiều:
- Nơi này không phải rất gần nhà em sao? Muốn ăn lúc nào mà không được.
Tống Kiều mỉm cười, lên tiếng giải thích:
- Ba mẹ tôi không thích mấy chỗ này, cho rằng bọn họ nấu nướng mất vệ sinh. Hơn nữa tôi là diễn viên, phải ăn kiêng theo thực đơn để giữ dáng.
Kỷ Đình Dạ gật đầu, xem ra bình thường cô luôn bị người khác kiểm soát đến thở không nổi nên mới có ý định rời Hạ Gia. Cô ở ngoài chịu khổ như vậy, hắn thân là bạn trai lại không biết gì cả. Sau này cần phải quan tâm cô nhiều hơn, che chở cô khỏi những ân oán của nhà họ Hạ.
Tống Kiều nhận ra Kỷ Đình Dạ đã tin lời mình, trong lòng lúc này mới trở nên nhẹ nhõm. Gần đây phản ứng của cô ngày càng nhạy bén, nói dối cũng rất tự nhiên thành thục. Cũng không biết ngày tháng thế này còn phải kéo dài bao lâu nữa.
Tống Kiều bỏ một con tôm đã bốc vỏ vào bát Kỷ Đình Dạ, cười nói:
- Anh thử đi, đây là món thương hiệu của quán ăn này đó.
Kỷ Đình Dạ không động, nói bằng giọng nghi hoặc:
- Không phải những lúc hẹn hò thế này thì công việc bốc vỏ tôm sẽ là của nam giới sao?
Khụ… Tống Kiều suýt nghẹn, cô lấy ly bia bên cạnh uống một ngụm mới đáp lời.
- Cái này còn tùy đối phương là ai nữa. Chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác, anh hiện tại còn là kim chủ của tôi nên không thể để anh bốc vỏ được. Hơn nữa bàn tay này chỉ nên dùng để ký hợp đồng thôi.
Kỷ Đình Dạ cảm thấy cụm từ “quan hệ hợp tác” trong miệng Tống Kiều thật chói tai. Nhưng không thể phản bác vì đó là đề nghị do chính hắn đưa ra. Khi đó hắn không nghĩ đến bản thân sẽ có cảm tình với Tống Kiều nên mới tự bê đá đập chân mình như vậy.
Tống Kiều rất nhạy bén với cảm xúc của con người, cô biết lời vừa rồi đã khiến tâm tình Kỷ Đình Dạ đi xuống. Nhưng cô cảm thấy mình nói không sai, rốt cục lời nào đã chọc đại boss mất hứng.
Đúng lúc đó ở bàn đối diện đột nhiên vọng đến tiếng ồn ào, Tống Kiều ngẩng đầu lên thì thấy một cô phục vụ bị đám thanh niên uống say chọc ghẹo. Cô nhân viên có thân hình mảnh mai, làn da trắng như ngọc với gương mặt khả ái vô cùng. Cô ta chật vật né tránh sự đụng chạm của đám thanh niên, đôi mắt nai con đã dần ngập nước.
Tống Kiều đứng lên, nhanh chóng tiến đến kéo cô nhân viên ra khỏi chỗ đó. Đám thanh niên nhìn thấy cô thì lập tức cất giọng cợt nhã:
- Người đẹp ở đâu ra thế này? Còn xinh hơn cả em gái phục vụ ban nãy nữa.
Một tên khác cũng đứng lên, vươn tay về phía Tống Kiều cười vô lại:
- Tiểu Mỹ nhân, có muốn đi chơi với ông đây không?
Tống Kiều mỉm cười, nhanh như cắt chụp lấy tay gã bẻ ra sau rồi dùng sức ấn gã lên bàn.
- Ranh con, không muốn chết thì biến đi.
Mấy kẻ còn lại nghiến răng, định xông lên cho Tống Kiều một bài học thì bất ngờ khựng lại. Kỷ Đình Dạ ném ánh mắt chết chóc về hướng này, trên tay hắn là khẩu súng ngắn đã lấp đầy đạn. Một tên trong số đó nuốt khan, vội hạ giọng làm lành:
- Đại tỷ, là bọn em uống say nên mới hồ đồ, mong chị rộng lượng bỏ qua.
Tống Kiều thả tên kia ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho đám thanh niên. Bọn chúng hiểu ý, hướng cô nhân viên cất giọng chân thành:
- Xin lỗi vì hành động vừa rồi.
Cô nhân viên vẫn còn sợ hãi, không muốn day dưa nên lắc đầu đáp:
- Không có gì, quán chúng tôi sắp đóng cửa rồi. Cảm phiền quý khách thanh toán hóa đơn.
Tên đó móc ví tiền ra, sau đó rút một sấp đưa cho cô nhân viên. Cô ta thấy nhiều như vậy thì nhất thời hoảng hốt:
- Quý khách, ngài đưa dư rồi.
- Phần còn lại xem như là lời xin lỗi của chúng tôi, mong cô nhận lấy.
Cô nhân viên ngập ngừng, nhưng sợ từ chối sẽ phật lòng bọn bọ nên đành cầm tiền. Đám thanh niên gật đầu, sau đó kéo nhau ra khỏi quán ăn.
Tống Kiều thấy chuyện đã xong, định quay lại bàn ăn thì cô gái kia đột nhiên chặn lại:
- Tiểu thư, xin dừng bước.
- Còn chuyện gì nữa sao?
Cô nhân viên cúi đầu 90 độ, cất giọng chân thành:
- Vừa rồi cảm ơn tiểu thư đã giúp đỡ
- Không có gì, chuyện nên làm thôi…
Cô nói xong thì lướt qua cô gái đi về ngồi đối diện Kỷ Đình Dạ. Hắn vẫn rất bình thản, giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì. Tống Kiều kéo tay hắn dùng khẩu hình miệng nói gì đó rồi cả hai cũng rời đi.
Trời càng về khuya, con hẻm càng trở nên u ám. Cô nhân viên ban nãy sau khi dọn dẹp xong cũng tạm biệt ông chủ ra về. Cô ta đi chưa được bao lâu thì lại đụng mặt đám thanh niên ban nãy. Bọn họ chặn đường cô ta, tên vừa rồi bị Tống Kiều đánh hùng hổ tiến đến tát cô gái một bạt tai, hung hăng nói:
- Con khốn, tưởng vậy là xong rồi hả? Hại ông đây bị đánh, hôm nay ông phải cho mày một bài học.
Cô gái xô hắn ra định chạy trốn nhưng bị hắn ta túm tóc ấn lên tường, cô gái đau đớn không ngừng cầu xin:
- Làm ơn tha cho tôi… tôi xin lỗi… hức… hức…
Mấy tên lưu manh không những không động lòng mà còn lớn tiếng cười nhạo. Một tên trong số đó tiến lên xé quần áo cô gái, khiến cô ta sợ đến hét lên. Trong con hẻm tăm tối vọng ra tiếng kêu gào tuyệt vọng.
Tống Kiều và Kỷ Đình Dạ ở một góc khuất gần đó quan sát, lúc này mới ra lệnh cho thuộc hạ đến cứu người. Kỷ Đình Dạ không có hứng thú xem náo nhiệt kiểu này, trực tiếp kéo Tống Kiều rời đi. Lúc ngồi vào xe, Tống Kiều bắt đầu trêu chọc hắn:
- Kỷ tổng cũng quá lạnh lùng rồi, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Kỷ Đình Dạ khởi động xe, nói bằng giọng vô cảm:
- Còn không biết đối phương có mục đích gì, tốt nhất không nên dính líu đến.
- Anh cho rằng cô gái đó cố ý tiếp cận chúng ta.
Kỷ Đình Dạ không quay đầu, cất giọng nhàn nhạt.
- Chỉ mong tất cả chỉ là trùng hợp. Nếu không e là cô gái này thật sự rất khó lường.
Một kẻ có khả năng nhìn thấu suy nghĩ và tính cách của hắn như vậy nếu không phải bạn thì rất nguy hiểm, vẫn là đừng nên xem thường…
Tống Kiều cũng có chung cảm nhận như Kỷ Đình Dạ, cô cảm thấy có một kẻ đang âm thầm đối phó với bọn họ. Mà kẻ này tuyệt đối không phải Rose…