Tống Kiều để mặc Kỷ Đằng đưa mình vào chỗ nghỉ ngơi, trợ lý của cô là A Xán nhanh chóng đem trà gừng và khăn lông đến. Kỷ Đằng ở bên cạnh đã sớm nhịn không nổi, nói bằng giọng bực tức:
- Tôi còn tưởng cô bản lĩnh cỡ nào, hóa ra chỉ có vậy. Bộ dạng không chịu thua kém khi đối diện với tôi đi đâu rồi?
Tống Kiều vừa lau tóc vừa cất giọng nhàn nhạt:
- Từ đầu tôi đã nhận ra cô gái đó không có thiện ý với mình, nên tôi muốn nhìn xem cô ta có thể vì anh mà làm đến đâu?
- Cô đem mạng sống của mình ra để thỏa mãn trí tò mò? Cô cũng thật có đầu óc đấy.
Tống Kiều lắc đầu, sao cái người này lại có thể ăn nói khó nghe như vậy? Nếu không phải anh ta là em trai Kỷ Đình Dạ thì cô sớm đã đánh cho anh ta một trận rồi.
- Anh nói quá rồi, tôi tiếc mạng lắm đấy. Chẳng qua vì tôi đã lường trước được sẽ không sao nên mới để cô ta muốn làm gì thì làm. Mà anh cũng không có tư cách mỉa mai tôi, tôi ra nông nỗi này cũng là vì anh đấy.
- Nói gì vậy? Liên quan gì đến tôi?
- Cô ta thích anh nên mới thấy tôi ngứa mắt.
Kỷ Đằng tựa nghiêng vào tường, cười khẩy:
- Vậy lỗi giác nào của cô ta thấy được tôi thích cô?
Tống Kiều câm nín, dứt khoát ném Kỷ Đằng qua một bên. Từ xa, trợ lý của Lạc Vy Vy đi đến, cô ta nhìn một thân trên dưới sớm đã ướt sũng của Tống Kiều, cất giọng áy náy:
- Tôi thay mặt Vy Vy đến xin lỗi cô Hạ, vừa rồi chỉ là cô ấy nhất thời nảy ra ý tưởng làm cho mức độ tranh chấp của các nhân vật thêm gây cấn thôi chứ không có ý gì đâu.
A Xán đứng bên cạnh Tống Kiều, nghe thấy lời này thì vô cùng tức giận. Cô ấy chen lên đứng chắn trước mặt Tống Kiều, nói bằng giọng trào phúng:
- Tôi lại không biết kỹ năng diễn xuất của nghệ sĩ nhà cô tốt vậy đó, khiến những người bên ngoài còn nhầm tưởng cô ta muốn giết chị Mẫn Hi. Mong cô nói lại với nghệ sĩ nhà mình lần sau nếu mà nảy ra ý tưởng gì thì nói trước với chúng tôi, nếu không thì tôi e là chị Mẫn Hi sẽ chết trong tay cô ta lúc nào không biết đấy.
Ôn Uyển Hàm cúi thấp đầu, chân thành nói:
- Tôi đảm bảo chuyện này sẽ không diễn ra nữa, thành thật xin lỗi Cô Hạ.
Tống Kiều mỉm cười, rất rộng lượng mà đáp:
- Không sao, yêu cầu công việc thôi mà. Cô Lạc chắc cũng không phải cố ý đâu, tôi hiểu mà…
A Xán còn muốn nói gì đó nhưng Tống Kiều đã kéo tay cô ấy âm thầm lắc đầu. A Xán cắn môi, tức tối nhìn sang hướng khác. Ôn Uyển Hàm cười gượng, nói mấy câu quan tâm rồi cũng rời đi.
A Xán đợi cô ta khuất bóng ở hành lang mới quay sang hỏi Tống Kiều:
- Chị cần gì phải nhẫn nhịn hạng người đó chứ? Vừa rồi rõ ràng là cô ta muốn hại chị.
Tống Kiều đứng dậy, cười đáp:
- Với tính cách này của cô ta hẳn là đắc tội không ít người, chúng ta không cần động tay làm gì, sẽ có người khác làm điều đó.
Tống Kiều nói xong thì đi lướt qua A Xán trở về phòng thay đồ. Lạc Vy Vy chỉ là vai phụ mà đã hống hách như vậy, ngay đến đạo diễn cũng không dám đắc tội cô ta thì chắc là có người chống lưng rồi. Đợi scandal nổ ra, cô sẽ biết kẻ đó là ai thôi. Đối phó với cô ta thì được ích lợi gì chứ, vẫn là chơi với kim chủ cô ta thú vị hơn.
Tống Kiều đi được nửa đường thì dừng lại, cô quay đầu nhìn vào gốc hành lang trống không. Vừa rồi cô nhạy bén nhận ra có một luồn sát khí nhắm thẳng vào mình. Mà người đó chắc chắn không phải Lạc Vy Vy. Người muốn cô chết thật sự rất nhiều, có lẽ cô nên đẩy nhanh kế hoạch chạy trốn trước khi thân phận bại lộ.
Kỷ Đình Dạ kết thúc đàm phán, lúc bước ra đã có người báo cáo lại tình hình ở đoàn phim sáng nay. Mày kiếm của hắn khẽ nhíu, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần:
- Tìm hiểu mối quan hệ xung quanh cô diễn viên đó. Gây chút sức ép, khiến kẻ đứng sau chống lưng cho cô ta lộ diện.
- Vâng, tôi đã hiểu.
Hôm sau, vị trí Hot Search thật sự đã thuộc về Lạc Vy Vy. Đoạn video quay lại cảnh hôm qua đã được đăng lên, cùng với dòng tiêu đề nhức mắt. [Lạc Vy Vy cố tình đẩy Hạ Mẫn Hi xuống hồ], [Lạc Vy Vy dựa vào kim chủ bao nuôi], [Lạc Vy Vy từng bắt nạt bạn học] …
Phía dưới bài đăng, hàng loạt cư dân mạng đều hướng Lạc Vy Vy khai hỏa:
“Cô ta thừa biết Hạ Mẫn Hi không biết bơi còn đẩy chị ấy xuống hồ, đây rõ ràng là cố ý mưu sát.”
“Trước giờ chỉ diễn xuất một màu, riêng cảnh này lại diễn như không diễn. Tôi thà tin lợn nái biết trèo cây còn hơn tin cô ta bộc phát khả năng diễn xuất.”
“Trời ạ, ánh mắt đáng sợ thật.”
“Đoàn phim làm ăn kiểu gì đấy? Lỡ xảy ra án mạng thì sao?”
“Kỷ Đằng ngầu thật, một pha anh hùng cứu mỹ nhân”
“Thương Mẫn Hi, cô ấy dù đuối nước vẫn cố gắng hoàn thành cảnh quay. Không hổ là phái thực lực.”
“Đồ ác độc, cô mau cút khỏi giới giải trí đi”
“Mới ngày đầu quay phim mà chị tôi đã bị cô ta hại thành vậy rồi, đạo diễn còn chờ đợi gì nữa mà không thay diễn viên phụ đi.”
“…”
Tống Kiều lướt một lượt comment, bất giác cười lạnh. Mà lúc này, phía phòng nghỉ của Lạc Vy Vy lại phát ra âm thanh đập phá. Mọi người đều tránh cô ta, chỉ sợ bản thân sẽ thành đối tượng để cô ta trút giận.
Ôn Uyển Hàm nhặt đồ rơi vãi trên đất, nhỏ giọng khuyên nhủ Lạc Vy Vy:
- Chị đừng lo, phía công ty đang ép tin tức xuống. Vài ngày nữa là sẽ không sao.
Lạc Vy Vy phẫn nộ, không chút khách khí đập vào vai Ôn Uyển Hàm khiến cô ấy ngã ra đất:
- Câm miệng đi, tôi muốn ngày hôm nay phải giải quyết ổn thỏa. Cô không nhìn thấy mấy người đó mắng tôi khó nghe thế nào à?
- Nhưng bọn họ còn có cả video làm bằng chứng, muốn đè xuống vẫn cần có thời gian.
Lạc Vy Vy nghiến răng, tiện tay đem lọ nước hoa trên bàn ném xuống. Lọ nước hoa vỡ tan tành, Ôn Uyển Hàm cũng bị mảnh vỡ làm bị thương.
- Thứ ngu dốt, tôi cần các người làm gì chứ?
Lạc Vy Vy tức giận kéo cửa đi ra ngoài, vừa đúng lúc đụng phải Tống Kiều đứng gần đó. Cô ta điên tiết, lập tức đi qua định tát cô. Tống Kiều vô cảm giữ lấy cổ tay cô ta, lạnh lùng nói:
- Tôi khuyên cô nên nghĩ cho kỹ, xem thử bản thân có trả giá nổi sau cú tát này hay không?
Lạc Vy Vy nghiến răng, gằn giọng:
- Tôi còn cảm thấy vì sao hôm qua cô lại dễ nói chuyện như vậy, xem ra là đã tính cả rồi. Cô dám chơi tôi, cứ chờ mà nhận hậu quả đi.
Tống Kiều bật cười, bóp cổ cô ta ấn lên tường. Lạc Vy Vy sợ hãi, theo bản năng vùng vẫy.
- Cô muốn làm gì? Thả tôi ra…
Tống Kiều chậc lưỡi, dùng tay vỗ vào má cô ta:
- Tôi không thích đùa dai đâu, vậy nên cô hãy ngoan ngoãn yên phận. Còn giở trò một lần nữa, gương mặt xinh đẹp này sẽ biến dạng giống hệt nhân cách của cô đấy.
Đối mặt với sự lạnh lẽo chết chóc của Tống Kiều, Lạc Vy Vy run rẩy vì sợ hãi. Cô ta cảm giác được lời này của Tống Kiều không phải là đe dọa. Cô ta muốn kêu cứu, nhưng lại không có một âm thanh nào phát ra cả.
Nhìn bộ dạng nhát chết của Lạc Vy Vy, Tống Kiều cảm thấy thật vô vị. Cô buông cô ta ra, nở nụ cười thân thiện.
- Cô Hạ, nên cẩn thận chút.
Tống Kiều liếc về phía camera vốn đã được cô xử lý, kiêu ngạo rời đi. Gần đó, một bóng dáng nhỏ bé vẫn yên lặng chứng kiến cảnh tượng vừa rồi. Người đó quay lưng, trong giọng nói có mấy phần thích thú.
- Con mồi này cũng thật khó săn…