Chương 141
Ông nội Tạ hỏi Vân Thư: "Tiểu Thư, con có thể đóng khung bài tổng kết hàng năm này được không? Chúng ta treo nó lên nhé?”
Vân Thư có thể từ chối sao: "Ông oi, chữ viết của con không đẹp lắm”
Ông nội Tạ: "Tại sao không đẹp? Ông nghĩ nó rất tuyệt. Bây giờ hãy để quản gia đóng khung ngay đi”
Vân Thư ngăn ông nội lại, nghiêm túc nói: “Ông nội, nêu ông đóng khung, người ta ra ra vào vào, e là hơi ngại.” Ông nội Tạ cho rằng đó không phải là vân ' đề: 6O gì đâu mà xâu hô? Đó là lời cảnh báo đề tụi nó học hỏi từ con. Con bé ngốc này”
Vân Thư kêu thảm thiết: "Ông ơi, không treo được không? Chỉc cất giữ nó thôi”
Ông nội Tạ: “Không được, viết hay.
nhừ thế này, con yên tâm, không ai dám nói gì con đâu, ông bảo kê con”
Cuối cùng, bản nháp của Vân Thư đã bị ông nội Tạ giật lây, và thực sự đã đóng khung.
Vân Thư ngồi xuống ủ rũ, ông nội Tạ: "Vậy ông tông kết lân cu: Ông nội Tạ nói xong lại bảo: “Chúng ta kết thúc cuộc họp” Đột nhiên, Vân Thư cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức hỏi ông nội Tạ: "Ông nội, chúng ta không đánh giá năng lực giỏi, khá, xuất sắc sao?”
Ông nội Tạ tưởng Vân Thư lại đòi khen ngợi, nên nói với Vân Thư: "Tiểu Thư, nêu thật sự muôn đánh giá, chỉ có
cọn là xuất sắc, mẹ con thì tốt, còn lại đều rót”
Sau khi Vân Thư nghe điều này, cô biết được không có điềm đánh giá, rớt hoặc có hình phạt như Tạ Mẫn Hành đã nói.
Đối với Tạ Mẫn Hành, lần đầu tiên Vân Thư có ý nghĩ giết ông xã mình, mà lại là giết nhiều lần.
Tạ Mẫn Hành đang cười với Tạ Mẫn Thận, đột nhiên anh cảm thấy lạnh sông lựng, quay đầu lại thì thấy Vân Thư có thê ăn thịt người bắt cứ lúc nào, nói chính xác là có thê ăn thịt anh bắt cứ lúc nào.
Vân Thư sắp vỡ òa bùng phát, vẫn nhìn anh chăm chăm, mỉm cười.