Cúp điện thoại xong, Trương Nhã đã bị Lê Nhất Ninh chọc tức bỏ đi rồi.
Giản Viên Viên ở bên cạnh cười vui vẻ không thôi: “Trước kia sao mình không phát hiện Trương Nhã đáng yêu như như vậy?”
Lê Nhất Ninh nhấp một ngụm nước hoa quả, chớp mắt đẹp: “Có thể là do mình chọc tức đâm ra xấu?”
Kỳ thật Trương Nhã không xấu, chỉ là một đại tiểu thư được nuông chiều thành tính, Lê Nhất Ninh nhớ trong sách có rất ít lời miêu tả về cô ấy chỉ có hai lần, một trong số đó là sau khi nhà nguyên chủ bị phá sản thỉnh thoảng hai người có gặp mặt, đám chị em phía sau Trương Nhã đang cười nhạo cô còn Trương Nhã thì lớn giọng răn mắng các cô ấy.
Giản Viên Viên liếc cô một cái: “Thế này còn chưa đến nỗi, ông xã cậu gọi điện cho cậu có chuyện gì?”
Nghe xong, khóe môi Lê Nhất Ninh xụi xuống, uể oải: “Về nhà ăn cơm tối.”
“Bên nhà dì Hoắc?”
“Ừ.”
Sau khi nhanh chóng mua đồ xong, Giản Viên Viên đưa Lê Nhất Ninh về nhà.
Quả nhiên trong nhà đã đặt rất nhiều hộp quà tặng, toàn là những chiếc túi của các nhãn hàng xa xỉ.
Lê Nhất Ninh nói với người giúp việc hai câu rồi đặt tất cả những chiếc túi vào trong phòng quần áo, nhìn gian phòng ‘tiền vàng’ đầy ắp này Lê Nhất Ninh nhớ tới một điều rất quan trọng.
Nay cô đã tiếp nhận cuộc sống xa hoa của nguyên chủ rồi cũng phải chịu trách nhiệm với trọng tránh và nghĩa vụ của nguyên chủ.
Cô tính toán thời gian, từ giờ cách thời gian gia đình bị phá sản còn khoảng nửa năm nữa.
Nguyên nhân cụ thể dẫn tới bị phá sản trong tiểu thuyết không có viết, chỉ nói là nhà Lê Nhất Ninh xảy ra chuyện cộng thêm trước đó cô ta đắc tội không ít người, một đám người tập hợp lại trị nhà bọn họ còn có kiện tụng gì đó các loại, dù sao cũng không viết tỉ mỉ.
Cô suy nghĩ tìm tòi, làm sao mới có thể tránh tai họa phá sản này.
Bảo Hoắc Thâm giúp đỡ là chuyện không thể nào, hai người bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nói chung không đến mức bảo anh xoay vòng vốn mười mấy tỷ để bù đắp vào chỗ thiếu hụt của nhà họ Lê đúng không?
Lê Nhất Ninh ngồi xếp bằng trên thảm suy nghĩ xem bản thân trong tiểu thuyết có phải đã để lộ manh mối quan trọng gì không, ví dụ như việc nhà họ Lê bị tố cáo, người khác sao biết công ty họ Lê xảy ra vấn đề chứ?
Suy nghĩ như vậy cô lại cảm thấy công ty nhà họ Lê không thể nào có vấn đề được, theo tiểu thuyết nói một công ty có thể có nhiều tài sản như vậy, sao có thể xuất hiện lỗ hổng lớn đến thế? Cho dù có cũng không thể để người ngoài biết được.
Lê Nhất Ninh rất phiền muộn.
Chuyện này phải làm thế nào mới tốt đây. Cô không có đầu óc kinh doanh cũng không có cái khác, nhưng vừa nghĩ tới cuộc sống của bọn họ sau khi gia đình bị phá sản, cô cảm thấy rất khó chịu.
Có lẽ là do dùng cái vỏ của nguyên chủ, cô cảm thấy những người đó chính là người nhà của mình.
Ở trong thế giới thực, ba mẹ của Lê Nhất Ninh đều đã qua đời vào lúc cô còn học sơ trung cho nên lúc đọc tiểu thuyết, cô rất hâm mộ sự yêu thương của người trong nhà dành cho nguyên chủ, có ba mẹ cưng chiều cho dù có làm rất nhiều chuyện quá đáng bọn họ cũng ít khi la mắng cô ấy.
Nghĩ hết nửa ngày, Lê Nhất Ninh cảm thấy điều duy nhất bản thân có thể giúp chính là kiếm thêm một chút tiền, để phòng ngừa sau này một khi phá sản cũng có tiền mua nhà cho những người nhà của nguyên chủ ở, cùng sinh sống với bọn họ?
Lê Nhất Ninh không biết bản thân suy nghĩ như vậy có đúng hay không, nhưng đây xác thực chính là chuyện duy nhất cô có thể làm được.
Những việc còn lại, cứ đi một bước tính một bước vậy.
Nghĩ xong, cửa phòng bị người khác đẩy ra.
Hoắc Thâm đi từ ngoài vào lập tức nhìn thấy bộ dạng nhíu chặt mày của cô vợ mình.
Anh dừng một lúc, rồi đi về hướng bên kia đứng trước gương bắt đầu cởi cà vạt.
Lê Nhất Ninh ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là hình ảnh người đàn ông dùng một tay tháo cà vạt, tư thế đứng thoải mái, động tác trên tay càng linh hoạt.
Không bao lâu thì chiếc cà vạt nghiêm túc đã được anh tháo ra, treo lỏng lẻo ở trên cổ, giây tiếp theo Hoắc Thâm bắt đầu cởi nút áo……
“Đợi đã!” Lê Nhất Ninh vội vàng lên tiếng.
Trong đầu cô bỗng nhảy ra chuyện tối qua, đối diện với ánh mắt vừa lạnh nhạt vừa nghi hoặc của Hoắc Thâm, Lê Nhất Ninh nuốt nước miếng một cái: “Anh muốn làm gì?”
Hoắc Thâm hơi dừng lại, nhìn bộ dáng đột nhiên xấu hổ của cô, anh bật cười.
“Em nói xem?”
Anh xoay người, đi về phía Lê Nhất Ninh.
Lê Nhất Ninh vô thức muốn lùi về phía sau nhưng sau lưng cô chất đầy đồ hôm nay đi trung tâm mua sắm mua được, còn có túi xách từ phía bên nhãn hàng bên kia gửi tới, sau khi lùi hai bước thì cô dừng lại, hô hấp căng chặt, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn người đàn ông trước mặt.
Hoắc Thâm quan sát sự thay đổi trên mặt của cô, khom người đánh giá vài lần, khẽ cười một tiếng: “Thay quần áo.”
Lê Nhất Ninh: “…………”
Thẳng đến khi chạy ra khỏi phòng quần áo rồi, cô mới tìm lại được hơi thở của mình.
Lê Nhất Ninh nhớ tới động tác của Hoắc Thâm, không hiểu sao cảm thấy xấu hổ.
Nói thật thì…… cô không phải có ý gì với Hoắc Thâm, có điều…… có điều người đàn ông này tuyệt sắc như vậy, giá trị nhan sắc cao không nói còn có thân hình tốt như vậy, càng đừng nói tới thân hình hoàn mỹ mà trong tiểu thuyết chỉ dùng con chữ để miêu tả ra, thân làm một người nhan khống lại có chút nông cạn…… không ngắm nghía một chút thì quá là không thích hợp rồi đúng không?
Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh lén lút lặng lẽ liếc nhìn về phía phòng quần áo.
Đương nhiên — — cái gì cũng không nhìn thấy.
*
Trong xe, hai người im lặng ngồi hai góc ở hàng ghế sau, khoảng cách ở giữa muốn xa bao nhiêu là xa bấy nhiêu.
Tài xế ngồi ở phía trước lái xe, lén lút liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng rời mắt khỏi.
Trong đầu Lê Nhất Ninh có chuyện cũng không chú ý tới Hoắc Thâm đã nhìn cô hai lần.
Vừa nghĩ tới chuyện kiếm tiền, nghĩ tới nghĩ lui Lê Nhất Ninh cảm thấy có thể kiếm được số tiền lớn, thậm chí kiếm tiền nhanh nhất hình như chỉ có thể vào giới giải trí.
Nghĩ như vậy, cô lén nhìn Hoắc Thâm một cái.
Có cây đại thụ lớn như vậy mà không ôm, có phải bị ngốc không? Hơn nữa cô đảm bảo……. chỉ ôm một cái lông chân thôi cũng đủ rồi, tuyệt đối không tăng độ nóng gì đâu.
“Chuyện đó…….” Lê Nhất Ninh lên tiếng.
Hoắc Thâm nhàn nhạt nhìn cô.
Lê Nhất Ninh gãi đầu, tiếp thêm dũng khí hỏi: “Bây giờ tôi đã hủy hợp đồng với công ty rồi.”
Hoắc Thâm nhướng mày, không nói chuyện.
Lê Nhất Ninh bị ánh mắt áp bức đó nhìn chằm chằm, nghĩ một chút vẫn là từ bỏ.
Thôi đi, cô vẫn nên đi tìm người khác thì hơn.
Đương lúc im lặng, một cuộc điện thoại đã giải thoát Lê Nhất Ninh khỏi cơn ngại ngùng.
Nhìn số điện thoại hiển thị, Hoắc Thâm nhếch môi nhận máy.
“Alo.”
Giọng anh lạnh nhạt, bất kể là ai đều là như vậy.
“A Thâm, các con tới chưa?”
Hoắc Thâm cụp mắt, ‘Vâng’ một tiếng: “Sắp rồi.”
*
Không lâu sau, Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm xuống xe.
Nhìn căn nhà to lớn trước mắt., Lê Nhất Ninh ép sự kinh ngạc của người thôn quê mới lên thành phố đó xuống, bình tĩnh phải bình tĩnh…… đừng quá kinh ngạc.
Sau đó bất kể là nhìn thấy gì, Lê Nhất Ninh đều vô cùng bình tĩnh.
Hai người đi vào thì có một đám người ra đón.
“A Thâm về rồi.”
Trong chớp mắt, cảm giác trong giống như tướng quân thắng trận trở về trong thời cổ đại vậy, tiếng trước cao hơn tiếng sau truyền ra.
Lê Nhất Ninh bị suy nghĩ của mình chọc cười, vừa mới cười một cái Hoắc Thâm đã lạnh lùng liếc cô một cái.
Cô đứng hình, lặng lẽ khép khóe miệng vừa kéo lên của mình lại.
Mẹ Hoắc nhìn hai người, ngậm cười nói: “Cuối cùng cũng về rồi.” Nói xong, mẹ Hoắc mỉm cười nắm tay Lê Nhất Ninh, thái độ ôn hòa hơn so với Hoắc Thâm một chút: “Gần đây Ninh Ninh thế nào rồi, đã lâu không về thăm mẹ rồi đấy?”
Lê Nhất Ninh mỉm cười, ôm mẹ Hoắc làm nũng: “Mẹ, thời gian trước con quá bận, con đảm bảo từ nay về sau sẽ thường xuyên về thăm mọi người.”
Mẹ Hoắc được cô dỗ dành nở gan nở ruột, gõ mũi cô hết cách: “Con đó.”
Lê Nhất Ninh nhìn mẹ Hoắc vui vẻ, còn có chút đau lòng.
Trong sách, mẹ Hoắc đối xử với con dâu Lê Nhất Ninh vô cùng vô cùng tốt, còn tốt hơn so với con trai ruột của mình.
Ở trong nhà họ Hoắc giữa cha mẹ và con trai còn có một vách ngăn, cụ thể là chuyện gì thì cô không rõ, tóm lại Hoắc Thâm và ba mẹ không thân thiết lắm, thỉnh thoảng mẹ Hoắc gọi cho anh một cuộc điện thoại, thái độ cũng cẩn thận dịu dàng giống như cuộc điện thoại vừa rồi vậy, đầy tính thăm dò.
Cũng có lẽ bởi vì nguyên nhân này mà mẹ Hoắc mới khá thân thiết với Lê Nhất Ninh.
Sau khi đi vào nhà, Lê Nhất Ninh được mẹ Hoắc kéo tới gặp họ hàng thân thích, không thể không nói…… bởi vì do Hoắc Thâm mỗi năm về một lần, chỉ để ăn một bữa cơm mà thôi mà cả đại gia đình đều chạy hết về đây, trong đó còn có vài đứa trẻ của nhà anh họ Hoắc Thâm.
Mà lúc này, mấy đứa trẻ đó đang nhảy nhót quanh Lê Nhất Ninh.
“Chị ơi chị ơi, chị thật là xinh đẹp.”
Lê Nhất Ninh là một người sống bằng tai, thích nhất là nghe những lời nông cạn này.
Cô cười cong cong đôi mắt: “Thật không? Chị đẹp chỗ nào?”
Tiểu nha đầu có cái miệng ngọt, vui vẻ nói: “Chỗ nào cũng đẹp hết, chị đẹp hơn người trong tivi nữa.”
Lê Nhất Ninh bị chọc cho vui vẻ.
Cô ôm tiểu nha đầu trước mặt lên, xoa mặt cô bé: “Em tên gì?”
“Chị ơi tên em là Thu Thu.”
Một người phụ nữ từ bên cạnh đi tới, mỉm cười trách mắng Thu Thu: “Thu Thu, đây là thím, vợ của chú Thâm con đấy.” Chị ấy nhìn Lê Nhất Ninh hết cách: “Xin lỗi, Thu Thu không nhớ.”
“Không sao.”
Lê Nhất Ninh cười vui vẻ: “Gọi chị cũng không tệ.”
“Như vậy không được.” Thu Thu đột nhiên nhìn Lê Nhất Ninh nói.
“Tại sao không được?”
Thu Thu nhíu mày nghĩ ngợi một lúc, chỉ ban công ở trên lầu: “Nếu gọi là chị thì không thể kết hôn với chú Thâm đâu.”
“…………”
Lê Nhất Ninh sững người, thuận theo ngón tay của Thu Thu nhìn qua đó, không sai không lệch chạm ngay ánh mắt của người đàn ông ở trên ban công lầu hai.
Cô chớp chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng thì mẹ Hoắc đã dở khóc dở cười đi tới: “Thu Thu thật giỏi.”
Mẹ Thu Thu cũng nhịn không được cười, bất lực nói: “Đứa nhóc này bị mọi người chiều hư rồi.”
“Không sao.”
Lê Nhất Ninh ôm Thu Thu: “Em rất thích cô bé.”
Thu Thu xoay người lại ôm cô hôn một cái: “Con cũng thích thím.”
Mẹ Hoắc nhìn hai người, trong mắt chứa đầy sự mong đợi: “Con với A Thâm lúc nào cũng sinh một đứa đi?”
Mẹ Thu Thu cũng phụ họa theo: “Nếu hai đứa sinh một đứa con, đứa bé nhất định rất đẹp.”
Giọng nói không lớn không nhỏ, người ở lầu hai cũng có thể nghe thấy.
Lê Nhất Ninh không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối phó với vấn đề này, cô im lặng mấy giây, nhìn những ánh mắt mong đợi của mấy người này cô lúng túng nói: “Mẹ chuyện này mẹ cứ nói với Hoắc Thâm đi ạ.”
Mẹ Hoắc ngẩn người.
Mẹ Thu Thu phì cười, vội vàng nói: “Đúng vậy, chuyện sinh con nói cho cùng phải có sự cố gắng của A Thâm.”
Lê Nhất Ninh: “……”
*
Cho đến lúc ăn cơm, Lê Nhất Ninh mới coi như được giải thoát.
Trong lúc đại gia đình đang ăn cơm vui vẻ, bỗng có một người từ bên ngoài đi vào, một người đàn ông để tóc dài.
Lê Nhất Ninh ngước mắt nhìn qua, vừa nhìn thì bị kinh ngạc ngây ngốc.
Tóc của người đàn ông đó được buộc thẳng ở sau, bộ dáng rất tùy tiện, gương mặt đó còn đẹp hơn cả con gái vừa thanh tú vừa xinh đẹp.
Một đôi mắt đào hoa hẹp dài, lúc nhìn về phía bàn ăn bọn họ thì nhướng mày lên rất có cảm giác tự do phóng túng.
“Ơ, đang ăn cơm sao?”
Anh ta nhìn về phía mấy người Lê Nhất Ninh, huýt sáo một cái: “Anh và A Ninh về rồi à.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
A Ninh? ? ! !
Anh là ai chứ sao gọi tôi lại gọi thân thiết như vậy.
Nhiêu đó còn chưa đủ, người đàn ông đó đi thẳng tới bên này, thuận tay chống lên thành ghế của Lê Nhất Ninh, khom người nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười: “A Ninh, một thời gian không gặp quên anh trai rồi?”
Nói xong, anh ta duỗi tay xoa đầu Lê Nhất Ninh, cười nhạo: “Trước kia em thấy anh về luôn là người vui vẻ nhất.”
“…………”
“? ? ?”
Lúc này Lê Nhất Ninh rất muốn gọi hồn tác giả, hỏi thử xem rốt cuộc cô ấy làm gì nguyên chủ vậy!! Tại sao lại có một người đàn ông xinh đẹp như vậy dám ‘câu dẫn’ mình ở trước mặt cả nhà? !
Chuyện trong gia đình nhà giàu, đều kí©h thí©ɧ như vậy à?!